"Các cậu!"
Chung Ích Nhu nhanh chóng nhặt sách trên mặt đất lên ôm vào lòng, trông hết sức không thể tin được, "Hôm nay mới là ngày thứ ba..."
Tại sao cả hai cái người này đều bị ám ảnh với số ngày đến vậy?
"Đúng vậy." An Vô Cữu khẽ đáp lại.
"Vẫn vậy hả?" Chung Ích Nhu đi đến trước mặt cậu, nhưng cô bỗng nhạy bén phát hiện ra cái gì đó.
Cô xem xét mặt An Vô Cữu, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Thích, "Tối hôm qua rốt cuộc cậu đã làm gì cậu ta vậy, cậu ta quay lại như cũ rồi!"
Làm sao cô ấy lại phát hiện ra vậy?
An Vô Cữu cũng quay đầu nhìn Thẩm Thích.
"Chị đoán xem?" Thẩm Thích cố ý đưa cái tay bị còng kia ra trước mặt, đồng thời cũng kéo theo tay trái của An Vô Cữu.
Chung Ích Nhu định lấy bàn tay đang rảnh ra nhéo người mình, nhưng lại nhận ra móng tay dài như vậy nhéo sẽ đau nên lại thôi.
Thấy cô phản ứng dữ dội như vậy, An Vô Cữu mới muộn màng hiểu ra mọi chuyện.
Cậu chậm chạp giải thích, "Chị hiểu lầm..."
Thẩm Thích cười, cắt lời An Vô Cữu, "Không phải như chị tưởng đâu, bọn tôi thật sự trong sạch mà."
Vốn dĩ hiểu lầm cũng không lớn như vậy, thế nên lời giải thích của anh càng có vẻ không hợp lí.
"Tôi tin, tôi tin," Chung Ích Nhu gượng cười hai tiếng, cố gắng để bản thân không liên tưởng đến những hình ảnh và hành động mà bọn họ chưa nói đến.
"Đúng rồi, suýt thì quên việc chính," Chung Ích Nhu ném quyển sách lên ghế sofa ở hiên, nói với bọn họ, "Vừa nãy tôi định đến gọi các cậu, bọn họ đang chờ ở phòng họp rồi."
An Vô Cữu lập tức hỏi, "Chuyện gì đã xảy ra tối hôm qua?"
Chung Ích Nhu đi đằng trước dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Nghe xong, cô quay đầu, nói, "Trước mắt thì vẫn là đêm Bình An, để xem hai cậu thế nào."
Mọi người tụ tập trong phòng họp đang ngồi quanh một chiếc bàn dài hình bầu dục, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau.
Trong đó, người có sắc mặt trầm trọng nhất là Dương Minh.
An Vô Cữu nhận ra Lưu Thành Vĩ
- kẻ bị tình nghi là tín đồ tà giáo
- đang không có mặt ở đây, có lẽ vì Dương Minh nghĩ gã không xứng đáng để xuất hiện, hoặc có lẽ hắn sợ gã sẽ gặp An Vô Cữu.
Sau khi ba người tiến vào, ánh mắt của Dương Minh vẫn luôn khóa chặt trên người của An Vô Cữu.
Đương nhiên là hắn cũng phát hiện luôn cái còng tay đang còng cậu và Thẩm Thích lại với nhau.
"Tại sao hai cậu lại thành ra thế này?" Giọng điệu của Dương Minh không tốt lắm.
Thẩm Thích giơ cánh tay đang bị còng với An Vô Cữu lên, tùy ý thành thật nói, "Tối hôm qua tôi vào phòng cậu ta."
Dương Minh nhíu mày, "Cậu đến phòng của cậu ta để làm gì?"
"Còn làm gì nữa?" Thẩm Thích cười cười, kéo An Vô Cữu ngồi vào mấy ghế còn dư lại, tay cứ quang minh chính đại để trên bàn, "Tôi càng nghĩ càng thấy cái vụ tín đồ tà giáo này đáng sợ, nên muốn tìm người khác ngủ chung với mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!