Tính tình của An Vô Cữu thay đổi đáng kể; cậu trở thành một quả bom có thể bị kích nổ bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay lúc sắp nổ, nó đã tự dập tắt mồi lửa của mình.
Cậu kiên trì nhẫn nhịn lâu như vậy không phải để tìm con đường sống cho mình.
Cậu làm vậy là để nuôi dưỡng sự tự tin và tham vọng điên cuồng như một con quỷ bên trong Dương Minh
- khiến nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng bay lên cao như một quả bóng bay vậy.
Bây giờ Dương Minh đang đứng sững tại chỗ, mặt tái mét.
Hắn dựa vào nhân vật [Nhà tư bản] và hai "thuộc hạ" đáng gờm của mình để đứng ở bên thống trị trong trò chơi này.
Đối thủ của hắn thì nghi ngờ lẫn nhau, rất khó thành lập đội trong tình thế quyết đấu, đa số đều lựa chọn đứng một bên sống chết mặc bay.
Nhưng bọn họ không giống nhau
- tổng số thanh máu của cả ba cộng lại đã lên đến 14, muốn giết chết một người cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Lúc đầu Dương Minh muốn vui vẻ tra tấn An Vô Cữu một lúc đã.
Hắn muốn lấy mất hai thanh máu của cậu, để cậu nơm nớp lo sợ với một thanh máu cuối cùng, sau đó gắng gượng sống sót trong tình thế thiếu thốn vật tư đến ngày cuối cùng, để cậu ta thấy được hắn tự mình thắng vòng chơi này thế nào.
Sau đó, cũng vào lúc chấm dứt này, hắn sẽ kết liễu cuộc đời của cậu.
Tất cả mọi thứ ban đầu đều thuận lợi diễn ra y như kế hoạch.
Thấy An Vô Cữu đã trở thành phế vật không có ý chí chiến đấu, thấy cậu mất hết thanh máu này đến thanh máu khác, sự hưng phấn và thỏa mãn của Dương Minh đã gần chạm đến đỉnh.
Nhưng đột nhiên An Vô Cữu lại mua gọn lòng người, cú phản công này khiến hắn không kịp phản ứng.
Biện pháp gậy ông đập lưng ông này, chi bằng nói là cầm một cây dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Dương Minh thì đúng hơn.
Một khi bóng bay nổ, sự lý trí của hắn cũng vỡ tan tác khắp nơi.
Trong khi mọi người vẫn còn đang suy đi tính lại, Ngô Du nãy giờ vẫn im lặng lại là người đầu tiên đứng dậy.
"Tôi sẽ tham gia.
Tôi cần tiền."
Cậu ta đứng yên trước mặt An Vô Cữu, không đối diện với An Vô Cữu nhưng vẫn không hề do dự đưa ngón trỏ lên ký tên vào hiệp ước trên màn hình.
An Vô Cữu vẫn khoanh chân, hai tay chống ra phía sau nhìn đám đông, không hề yêu cầu người khác thực hiện giao dịch.
"Bây giờ cũng chỉ có mỗi cậu bạn nhỏ này đúng không? Chúc mừng cậu, đến hết vòng chơi này cậu sẽ độc chiếm hết tiền của tôi."
Cậu dùng vẻ mặt tự tin và giọng điệu chắc chắn để nói, cứ như thể mọi thứ sẽ thực sự diễn ra như lời của mình vậy.
Những người khác cũng bắt đầu rục rịch.
Lão Vu bước về phía trước, "Vốn dĩ tôi cũng sẽ không quyết đấu với cậu, nhưng ký tên chắc sẽ khiến cậu yên tâm hơn."
"Đương nhiên." An Vô Cữu gật đầu, mỉm cười nhìn ông ta ký tên mình.
"Chúc mừng ông, lòng tốt của ông đã cho phép số điểm này được chia đều giữa ông và Ngô Du."
Chung Ích Nhu không mất thời gian do dự cho lắm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!