Dường như hắn nhất quyết muốn chỉ tấn công vào vị trí gáy của nó, hết lần này đến lần khác đều cố đâm vào thật sâu, rồi bị Đào Ngột hất văng đi, ban
đầu còn hoàn hảo tiếp đất , hai lần sau thì trực tiếp lấy lưng nghênh
đón.
Nhiệt khí xanh ngọc trên thanh đao lại nhạt đi , mà âm khí
của Đào Ngột không thấy suy giảm mấy, hàn khí của nó như bòn rút sức lực hồi phục của hắn khiến động tác của Âu Tử Dạ chậm hẳn, phản xạ và tốc
độ chẳng còn uy thế lúc đầu.
Đầu óc tôi lại loạn chuyển, từ sau khi đám vong kia sáp nhập, là bọn chúng tiếp thêm sức mạnh? Sao lại nghịch lý thế này?
Đào Ngột lại gầm lên, thanh đao lại đâm xuống, hàn khí của nó lại lập tức
rừng rực bao bọc lấy Âu Tử Dạ như một tấm lưới , lần này hắn trơ mắt nhìn bàn tay to lớn túm lấy cơ thể.
Cái đầu nó há ra đớp lấy thanh
đao cùng lúc ném thật lực hắn đập mãnh liệt vào vách hang như ném quả
bóng vào tấm bảng chắn phía sau rổ.
Hắn rơi xuống đất rồi xụi lơ không thấy phản ứng gì nữa, tôi thầm kêu hỏng bét, cắn răng đứng lên rồi bước thấp bước cao dùng thanh kiếm chống đỡ thêm mới miễn cưỡng đi tới
vài bước.
Ma thú thân báo đầu hổ mặt người từ tốn quay sang lại
cao ngạo nhìn tôi rồi khẽ hất đầu văng thanh đao kẹp ở hàm răng đi xa.
Tôi lập tức đơ ra bất động, trong tình huống mà thần xui xẻo liên tục ở
bên quạt gió tiếp sức thế này có muốn chạy cũng chỉ thêm lãng phí sức
lực.
Tôi nhìn ra phía sau Đào Ngột, Âu Tử Dạ sống chết chưa
rõ, tôi thì chết là cái chắc rồi, không ngỏm trong miệng quái thú kia thì lát nữa cũng sẽ tự diệt bản thân thôi.
Tôi run rẩy đưa tay phải nâng
thanh kiếm lên cao, chĩa về phía nó, một chút khí thế cũng không có , như chuột nhìn rắn uy hiếp.
Nó lười để ý tới tôi, chầm chậm bước về phía Âu Tử Dạ, tôi nóng hết cả ruột, không suy nghĩ gì thêm, lập tức gào lớn.
-Con mèo thối tha kia, đừng quên lão tử với ngươi còn dang dở trận đấu.
Nó không quay đầu lại càng chẳng thèm dừng bước, tôi khó nhọc bước theo, vận hết dũng khí quát to.
-đồ mèo biến thái bệnh hoạn, ngươi quay lại đây cho ta, ngươi vừa bị điếc
vừa bị câm sao? Không hiểu tiếng người sao? Súc vật hạ đẳng sao?
Nó dĩ nhiên là nghe không hiểu tôi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì nhưng ý tứ thì cũng rõ là đang bị mắng chửi . Nó dừng bước, quay lại nhìn , trong
khóe mắt ánh lên sắc xanh hung hiểm, tôi vô thức lùi lại một bước, lòng gào thét, xong rồi, tự đào huyệt chôn mình rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!