Chương 9: (Vô Đề)

Trạm 9

Sở Chiêu Chiêu bị bệnh thật, cô cứ nghĩ về ngủ một đêm sẽ đỡ, ai ngờ sáng hôm sau thức dậy bệnh càng nặng thêm, cổ họng đau rát nói không ra hơi. Lúc đi khám cô mới biết, thời gian gần đây trong thành phố xuất hiện dịch cúm, cả bệnh viện chật kín người.

Cô xin nghỉ phép trên trường một tuần, vì sợ sẽ lây cho bạn cùng phòng nên cô cũng không định ở lại ký túc xá mà vùi mình trong căn nhà nhỏ.

Những người duy nhất không biết Sở Chiêu Chiêu bị bệnh chỉ có gia đình cô. Lúc Minh Minh gọi điện cho cô, giọng nói tràn đầy vui vẻ hưng phấn, cách một cái điện thoại nhưng vẫn khoa tay múa chân như thể đang đứng trước mặt cô nói chuyện.

"Chị ơi chị à! Tuần sau sinh nhật bạn học của em, nó mời em đi đó. Nên là…chị cho em mượn cái áo lông vũ màu trắng nha!!"

Sở Chiêu Chiêu vừa nghe cô bé sẽ ra ngoài chơi trong lòng liền gấp gáp: "Em đi sinh nhật nhớ chú ý an toàn, tránh xa mấy cái cạnh bàn cạnh ghế ra có nhớ chưa? Đừng để bị va vấp vào đâu đó!"

Sở Minh Minh sau khi ngã bệnh đã biến thành một người thủy tinh, ngàn lần vạn lần đều không thể bị thương vì chỉ cần là một vết xước nhỏ cũng có thể đe dọa đến tính mạng của con bé bất cứ lúc nào. Trước kia bố mẹ Sở từng nghĩ cứ bắt con bé ở trong nhà không cho ra ngoài là an toàn nhất, nhưng con bé mới có bao nhiêu tuổi chứ, thiếu nữ như hoa, nếu cứ nhốt mãi trong nhà nó sẽ chết vì u uất ngột ngạt trước khi phát bệnh mất.

Vì vậy mà lâu lâu Sở Minh Minh sẽ có cơ hội được ra ngoài chơi một hai lần.

"Em biết rồi mà." Minh Minh chu môi, "Bạn em còn nói, bố mẹ nó đã mang mấy thứ sắc nhọn cất hết đi rồi, à mấy cạnh bàn cũng được bọc lại luôn, em sẽ không bị thương đâu."

Sở Minh Minh ngày trước đi học kết giao được rất nhiều bạn bè, sau khi ngã bệnh nghỉ học vẫn có không ít bạn cùng lớp muốn mời con bé qua nhà chơi. Nhưng dù bố mẹ Sở có đồng ý cho đi chơi, thì phụ huynh của đám trẻ cũng không dám mạo hiểm như vậy. Lỡ con người ta ở nhà mình xảy ra chuyện gì thì cả nhà họ đều không tránh khỏi trách nhiệm.

Thế nên lần này bạn học có nhã ý mời Sở Minh Minh đến nhà dự sinh nhật, Sở Chiêu Chiêu vừa kinh ngạc lại vừa cảm động.

"Em đến nhà người ta nhớ phải ngoan ngoãn lễ phép, không được tự ý đụng chạm vào đồ vật trong nhà, phải chủ động giúp đỡ làm việc này việc kia nữa, biết chưa?"

"Ây ya em nhớ rồi mà, chị à, cho em mượn chiếc áo lông vũ màu trắng của chị nha." Sở Minh Minh vừa cười hihi vừa nói.

Sở Chiêu Chiêu trầm mặc một lúc rồi nói: "Cái áo đấy cũng mặc bốn năm rồi. Cũ quá! Với lại nó hơi to để chị mua cái mới cho mà mặc."

"Không cần không cần đâu, em lại cứ thích cái áo đấy!" Sở Minh Minh nói: "Bố mẹ bảo em mặc cái áo đấy trông rất xinh. Chị, chị thử tưởng tượng xem em mặc cái áo đấy có xinh không?"

"Minh Minh nhà ta mặc gì cũng xinh."

"Vậy là chị đồng ý rồi nha!"Mặc dù Sở Minh Minh bảo không cần quần áo mới nhưng cũng chỉ còn hai tháng nữa là tới Tết rồi, cô cũng nên để dành chút tiền mua cho Sở Minh Minh mấy bộ đồ mới. Nghĩ vậy cô liền bắt đầu tính toán tích cóp từ bây giờ.

Sáng thứ sáu có tiết của Mục Tế Vân, bệnh cảm của Sở Chiêu Chiêu cũng khỏi hẳn rồi nhưng cô vẫn không lên lớp.

Con người ta một khi đã lười biếng thì rất khó khôi phục lại trạng thái chăm chỉ ban đầu.

Hoặc có lẽ trong đoạn thời gian này, chuyện của Sở Minh Minh ép cô đến căng thẳng, hoặc có lẽ là Sở Chiêu Chiêu biết bản thân có một bí mật khó nói trước mặt Mục Tế Vân. Tóm lại cô vẫn danh chính ngôn thuận xin nghỉ phép, nằm trong ký túc xá ngủ cả một buổi chiều.

Bạn cùng phòng tan học trở về còn mang cho cô một ly trà sữa nóng.

"Chiêu Chiêu, hôm nay thầy Mục hỏi cậu đấy." Tần Thư Nguyệt nói.

"Cái gì?!" Sở Chiêu Chiêu vừa nghe thấy tên Mục Tế Vân liền bật dậy như một phản xạ có điều kiện, "Thầy hỏi gì mình?"

Cam Điềm vừa đọc sách vừa trả lời: "Cậu căng thẳng thế?? Lớp trưởng nói giúp cậu rồi, đơn xin phép cũng đã gửi thầy xem. Thầy Mục chỉ hỏi han cậu bị cảm có nặng hay không thôi."

Sở Chiêu Chiêu nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi lại chui vào trong chăn.

"Thật cảm khái mà. Sinh viên ưu tú có khác!" Tần Thư Nguyệt cắn cắn đầu bút lơ đãng nói: "Thầy Mục dạy lớp chúng ta mấy năm trời, đây là lần đầu tiên thầy chủ động hỏi thăm tình hình sinh viên. Những lần trước, người khác xin nghỉ phép thầy cũng chỉ liếc mắt một cái rồi kệ đấy, có mỗi hôm nay…."

Phòng ngủ rất yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu nằm đối mặt với vách tường, quay lưng ra ngoài. Nhìn thì tưởng cô đang ngủ nhưng thực ra lại mở mắt nhìn chăm chăm vào khoảng tường trống, không lên tiếng.

"Nguyệt Nguyệt, phần ghi chú hôm nay của cậu đâu rồi? Cho tớ mượn xem với."

May mà Cam Điềm kịp thời ngắt lời Tần Thư Nguyệt nếu không Sở Chiêu Chiêu cũng không chắc mình có thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa không.

Ngày hôm sau, Sở Chiêu Chiêu có muốn lười cũng không thể mãi rảnh rỗi như thế được. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!