Trạm 8
Lúc Sở Chiêu Chiêu tỉnh dậy đã là mười giờ mười lăm rồi, muộn giờ vào làm hơn hai tiếng. Cô hoảng hốt thay vội bộ đồ rồi nhanh chóng chạy đến Vân Yên Phủ Đệ.
Sở Chiêu Chiêu tranh thủ trang điểm trên đường đi, đến phòng nghỉ, cô thấy Khưu Tứ Ca cầm trên tay một phong bao đỏ dày cộp, mấy nhân viên phục vụ quây kín anh miệng nói huyên thuyên không ngừng.
Khưu Tứ Ca xé phong bao, một góc của mấy tờ nhân dân tệ bên trong lộ ra, mọi người xung quanh đồng loạt kêu lên kinh ngạc.
"Hào phóng vậy à!"
Khưu Tứ Ca mặt mày đắc ý, cầm xấp tiền vẫy vẫy: "Giải tán giải tán, việc ai nấy làm!! Nhanh lên." Quay đầu thấy Sở Chiêu Chiêu anh ta gọi cô: "Mày qua đây."
Sở Chiêu Chiêu đi đến, Khưu Tứ Ca lập tức cầm xấp tiền đặt trước mặt cô: "Có biết phong bao này ai gửi không?"
Sở Chiêu Chiêu lắc đầu.
Khưu Tứ Ca miệng ngậm điếu thuốc nói: "Chậc…. cái này là của Cindy, cô ta bây giờ phát tài rồi, không cần đến đây làm việc nữa nhưng vẫn không quên Tứ Ca ngày trước nâng đỡ dìu dắt nên biếu anh một cái phong bao to."
Sở Chiêu Chiêu lại trưng ra vẻ mặt như hiểu như không của mình ra.
Khưu Tứ Ca cầm xấp tiền quạt quạt trước mặt cô: "Anh nói mày rồi, phải giữ được khách hàng, là nắm chặt trong tay ấy! Như vậy thì mới có "khách hàng ổn định" được! Bất kỳ cuộc đổi chác nào cũng cần phải hai bên cùng có lợi, đúng không? Mà ở chỗ chúng ta, mấy đứa tiêu thụ rượu như mày được ăn hoa hồng được trích phần trăm, còn mấy vị khách thì được cái gì? Hơn nữa rượu mua ở đâu chẳng được? Sao lại cứ phải tìm đúng mày mới mua, đúng không? Vấn đề mấu chốt ở đây là gì? Là mấy chuyện nam nữ!
Mày cứ nhìn Cindy người ta đi, đi theo Vương tổng liền một bước lên mây cũng chẳng cần phải đến đây kiếm ăn nữa. Sau này chỉ việc ngồi đấy ăn sung mặc sướng thôi, nhìn xem có thấy ngưỡng mộ không?"
Nếu như nghe được mấy lời này hôm qua thì có khi Sở Chiêu Chiêu còn tưởng Cindy trở thành bạn gái của Vương tổng thật. Nhưng với những gì cô thấy vào hôm nay, cô ta chẳng phải chỉ là tình nhân trong tối ngoài sáng thôi sao.
Nghĩ vậy nhưng miệng cô vẫn nói: "Thật ngưỡng mộ."
Miệng thì nói "ngưỡng mộ" mắt lại chẳng có chút hứng thú. Khưu Tứ Ca biết Sở Chiêu Chiêu đang lấy lệ cho xong chuyện, anh ta cũng lười nói với cô: "Đám người Mục thiếu đang ở trên tầng, vừa rồi còn đặc biệt chỉ định mày qua đấy. Đừng nói Tứ Ca không giúp đỡ mày, cứ nhìn gương Cindy rồi liệu mà làm."
Sở Chiêu Chiêu đi lên tầng, trong đầu cứ nghĩ đến mấy lời của Khưu Tứ Ca.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến vị khách mà mình cần phải "nắm chặt trong tay" là Mục Tế Vân, cô lại cảm thấy trước mặt mình chính là vực sâu vạn trượng. Cô có thể ngay lập tức quay đầu rời đi không qua lại với Mục Tế Vân nữa, nhưng số tiền cô nhận được vào hai đêm đó lại cho cô nếm được vị ngọt rồi.
Có muốn dừng cũng khó.
Vẫn là bàn B14 quen thuộc. Mục Tế Vân nổi bật giữa đám người ngồi đó, anh mặc sơ
-mi trắng cổ áo đã được mở rộng mấy nút, lộn xộn trước ngực. Bàn tay kẹp điếu thuốc đặt trên lưng ghế sofa, mắt nhắm hờ, người ngồi bên đang ghé tai anh nói điều gì đó, thỉnh thoảng anh khẽ gật đầu xem như đáp lại.
Bên cạnh lại rộn lên tiếng cười nói.
Lần này hình như không phải là đám người cũ, trừ Đoạn Kiêu ra mấy người còn lại Sở Chiêu Chiêu chưa từng gặp qua. Tổng cộng có ba người đàn ông, còn có hai cô gái đang lôi lôi kéo kéo Đoạn Kiêu cùng một người đàn ông lạ mặt nào đó.
Mục Tế Vân thấy Sở Chiêu Chiêu tới theo thói quen vẫy tay gọi cô, "Lại đây."
Vẫn là giọng nói quen thuộc đó, vẫn là con người quen thuộc đó. Nhưng ngay khắc này, khuôn mặt của Mục Tế Vân cùng lời nói của Khưu Tứ Ca ở trong đầu cô cứ nhảy loạn lên, xung đột chồng chéo nhau.
Mục Tế Vân bảo Sở Chiêu Chiêu ngồi xuống cạnh mình: "Mấy người đều có "bạn gái" đi cùng, tôi cũng phải tìm một em."
"Phi! Cậu làm thế là gian lận!" Đoạn Kiêu đến đây nhiều lần biết rõ sự lợi hại của Sở Chiêu Chiêu, anh ta là người đầu tiên nhảy ra phản đối: "Cô ta là hacker thì có!"
Mục Tế Vân cười cười không thèm để ý anh ta nữa, nói với phục vụ: "Như cũ, năm chai Louis XIII đều ghi cho cô ấy."
Nhân viên phục vụ vừa chuẩn đi Đoạn Kiêu liền nhảy ra chặn lại: "Từ đã!"
Anh ta lại nói với Sở Chiêu Chiêu, "Người đẹp, hôm nay tôi khui cho em bảy chai, em qua bồi tôi, thế nào?"
Đoạn Kiêu vừa nói vừa nhướng nhướng mày cực không đứng đắn, ai cũng nghĩ anh ta chắc đang nói đùa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!