Chương 67: (Vô Đề)

Chiếc xe chầm chậm tiến vào tiểu khu, bố mẹ Sở đã đứng đợi bên bồn hoa từ sớm, Sở Minh Minh vừa xuống xe, bọn họ liền vây lấy. Kỳ Hồng bước xuống nhìn thấy cảnh này, nhất thời không biết có nên tiến lên hay không.

Sở Minh Minh nói với bố mẹ Sở vài câu rồi quay lại đưa tay về phía Kỳ Hồng, "Bác ơi, chúng ta lên nhà thôi."

Kỳ Hồng sững người, thấy bà không đưa tay ra, Sở Minh Minh liền tiến lên hai bước, nắm lấy tay bà, "Đi thôi nào."

Bước chân Kỳ Hồng trở nên cứng ngắc, tưởng như bà vừa mới tập đi không lâu.

Sở Chiêu Chiêu và Mục Tế Vân theo ngay sau, hai người ăn ý nhìn nhau một cái rồi mỉm cười bất lực.

Bố mẹ Sở không hề hay biết Sở Minh Minh trở về luôn, chỉ nghĩ em về chơi một hai hôm rồi lại đi, vậy nên đã chuẩn bị sẵn một bàn lớn toàn những món ngon.

Khi Mục Tế Vân kéo theo hai chiếc vali to đùng vào nhà, mẹ Sở mới giật mình hỏi: "Sao đem theo nhiều đồ thế này?"

Sở Minh Minh quay đầu nhìn bà nở một nụ cười ngọt ngào, "Mẹ ơi, con về nhà rồi."

Vợ chồng hai người sững sờ, "Gì cơ?"

Ý cười nồng đậm trên khóe mắt đuôi mày Sở Minh Minh, còn Kỳ Hồng từ lúc vào nhà vẫn chẳng nói câu gì, lúc này, bà cũng mở miệng nói đúng một chữ duy nhất: "Ừ."

Bố mẹ Sở vui mừng xen lẫn kinh ngạc, cũng không kịp hỏi kỹ, xúc động đến không nói nên lời, một lúc thì vần vò hai bàn tay, một lúc lại vần vò mái tóc sau đầu.

Nhưng đến khi đã bình tĩnh lại, bố Sở mới hỏi Kỳ Hồng: "Đây… chuyện này…. con bé dẫu sao vẫn là con gái của chị…"

Kỳ Hồng cúi đầu, ánh mắt gom về một điểm, chậm rãi nói: "Không sao, công sinh sao bằng công dưỡng được."

Sở Minh Minh bỗng ngẩng đầu nhìn bà, nơi đáy mắt đã có chút dao động.

"Làm gì có cái gì hơn cái gì." Mẹ Sở lên tiếng, "Tôi cũng từng sinh con, ngày sinh Sở Chiêu Chiêu đó, mang thai mười tháng như muốn nửa cái mạng của tôi, bao nhiêu năm trôi qua, cứ mỗi lần trở trời là vết rạn trên bụng tôi lại phát ngứa, tôi…."

"Không sao." Kỳ Hồng không muốn nghe, những đau đớn để bé con của mình chào đời, chỉ cần người mẹ tự biết trong lòng là được. Lời của mẹ Sở cứ như chiếc mũi dùi dần xuyên vào sâu trái tim bà, bà sợ mình sẽ không kiềm chế nổi, rồi bà sẽ hối hận, vậy nên vội nói: "Tôi còn có việc, tôi về trước."

Mục Tế Vân cũng vội vàng chạy theo, anh lái xe đến, đương nhiên anh phải đưa bà về.

"Chiêu Chiêu, em ở lại với Minh Minh, buổi tối anh sẽ đến đón em."

Sở Chiêu Chiêu gật đầu: "Dạ."

Kỳ Hồng và Mục Tế Vân vừa ra đến cửa, Sở Minh Minh đã chạy theo, "Nhớ đến thăm con thường xuyên nhé."

Kỳ Hồng quay đầu, nhìn vào đôi mắt trong veo của con mà lồng ngực chua xót, cảm thấy hít thở thôi cũng thật khó khăn. Bà không muốn mở miệng, sợ âm thanh thoát ra sẽ là những tiếng nghẹn ngào, vậy nên chỉ gật gật đầu rồi vội quay người rời đi.

Sở Chiêu Chiêu quay lại bàn ăn, bố Sở ngồi trước mặt cô, cũng không tránh Sở Minh Minh ở đấy mà hỏi thẳng: "Như vậy có phải là không ổn không?"

Sở Minh Minh ngẩng đầu nhìn ông, bố Sở liền nói: "Minh Minh, bố không có ý khác đâu…"

"Con biết mà." Sở Minh Minh lại cúi đầu ăn cơm.

Sở Chiêu Chiêu chan canh vào bát cơm, giọng nói bình thản, "Bác gái muốn đưa Minh Minh đi, chúng ta không hề ngăn cản, bây giờ bác ấy muốn trả Minh Minh về, cũng là lựa chọn của bác ấy. Từ đầu tới cuối, quyền quyết định vẫn luôn nằm trong tay bác ấy, chúng ta còn có thể làm gì?"

Bố Sở nghe vậy cũng không nói gì nữa, yên lặng ăn cơm.

Sau bữa tối, Mục Tế Vân đến đón Sở Chiêu Chiêu.

Anh đã thay một bộ đồ khác, còn gội đầu, tóc tai có hơi rối, vài sợi còn rơi ra lòa xòa trước mắt anh mà anh không để ý.

Sở Chiêu Chiêu ngồi vào xe liền nói: "Tâm trạng của anh có vẻ khá tốt?"

Mục Tế Vân cong môi cười.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!