Khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua màn đêm, chiếu xuống hành lang bệnh viện, ánh đèn phòng cấp cứu mới vụt tắt, trong chớp mắt, trái tim mọi người đều đã nhảy vọt lên tận cổ họng.
Bác sĩ đẩy cửa bước ra, Kỳ Hồng hít một hơi thật sâu, tiến lên hỏi: "Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?"
Mặc dù bà đã tận lực đè nén cảm xúc của mình, nhưng âm thanh thoát ra vẫn nghe được run nhẹ.
Bác sĩ tháo kính xuống, tay xoa hai mắt mỏi nhừ, "Tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm, đợi bệnh nhân tỉnh lại nữa là ổn."
Kỳ Hồng hé miệng muốn nói, nhưng bàn tay lại hướng lên ngực vuốt xuống mấy cái, tựa như nghẹt thở, mãi sau mới lên tiếng: "Cảm ơn bác sĩ."
Vị bác sĩ cũng mệt mỏi rã rời, mấy lời khách sáo đều chẳng buồn nói, chỉ xoa xoa bả vai rời đi.
Kỳ Hồng chậm rãi quay người, bắt gặp ánh mắt Sở Chiêu Chiêu, dường như cô đang muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này, y tá lại đẩy Sở Minh Minh ra, bà nào có tâm trạng mà để ý những chuyện khác, vội vã chạy theo chiếc giường.
Sở Chiêu Chiêu, Mục Tế Vân và Mục Tế Trạch nhanh chóng đuổi theo, bước vào phòng bệnh, ai nấy đều trầm mặc.
Mục Tế Vân kéo tấm rèm trong phòng bệnh ra một chút, quay đầu hỏi Kỳ Hồng: "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Kỳ Hồng đứng bên giường, cả người lảo đảo chực ngã, bà tựa người ngồi xuống rồi mới kể.
"Đêm qua mẹ ngủ sâu giấc quá, Bối Nhi… con bé…. lại mộng du… mẹ…. mẹ không phát hiện ra, cô giúp việc cũng không để ý… con bé không biết làm sao mà lại ngã từ cầu thang xuống…."
Nghe đến đây, Sở Chiêu Chiêu chợt hoảng sợ, trong một khoảnh khắc, ý thức dường như bị rút sạch, trong đầu chỉ vang lên mấy tiếng "ong ong ong".
Nhưng những điều này cũng chỉ là nghĩ lại mà sợ thôi, Sở Minh Minh đã thoát khỏi nguy hiểm rồi, lo lắng của Sở Chiêu Chiêu cũng như thủy triều, chầm chậm rút hết.
Mặt trời dần ló rạng, người lui tới bệnh viện đông dần, ngẫu nhiên sẽ nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang.
Trong khoảng thời gian đó, bác sĩ có đến thăm khám hai lần, họ không nói gì nhiều, chỉ không hiểu Sở Minh Minh sao vẫn chưa tỉnh lại. Một câu nói vô tình của bác sĩ đã gợi lên muôn vàn con sóng.
Đến chín giờ sáng, Sở Minh Minh vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Kỳ Hồng bắt đầu đứng ngồi không yên, bà đi đi lại lại trong phòng bệnh, khi thì nóng nảy, khi thì bi thương.
Không biết vì đâu, Sở Chiêu Chiêu lại có cảm giác… cô và Sở Minh Minh sắp phải xa nhau mãi mãi. Tuy cô biết có thể là bản thân mình quá bi quan, nhưng lại không cách nào khống chế được cảm giác lo sợ này.
Vậy nên cô lấy cớ đi vệ sinh, lén lút gọi điện cho bố mẹ.
Lỡ như…. lỡ như sự việc đi theo hướng mà chúng ta không mong đợi, cô không muốn bố mẹ không thể gặp được em lần cuối.
Điện thoại kết nối rồi, nghe thấy giọng nói thân thuộc của bố mẹ, sống mũi Sở Chiêu Chiêu bỗng nhiên cay sè, giọng nói cũng nghẹn ngào: "Bố, mẹ, Minh Minh xảy ra chuyện rồi…."
Sở Chiêu Chiêu co mình trong một góc nhỏ, không gian chật hẹp trong phòng vệ sinh phóng đại từng tiếng nấc nghẹn, mãi cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.
Sở Chiêu Chiêu vội vàng lau sạch nước mắt, cách một cánh cửa, cô cũng biết người đứng bên ngoài là ai.
"Thầy Mục…." Giọng cô vẫn còn mang theo tiếng nức nở, "Đây là phòng vệ sinh nữ mà."
"Anh biết." Mục Tế Vân nói, "Vậy nên nếu em không muốn anh bị người ta đánh đuổi ra khỏi đây thì mau chóng mở cửa."
Sở Chiêu Chiêu: "…."
Cô mở chốt, cánh cửa bị Mục Tế Vân từ từ đẩy ra.
Anh ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mi cô.
"Sao chị em em lại giống nhau thế chứ, đều thích trốn trong nhà vệ sinh khóc." Mục Tế Vân đưa tay về hướng cô, "Đi, ra ngoài với anh."
Sở Chiêu Chiêu rụt cổ, "Bộ dạng của em hiện giờ… em không ra đâu."
Mục Tế Vân lấy giấy, giúp cô lau sạch mặt, "Đừng chần chừ nữa, có người vào bây giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!