Chương 43: (Vô Đề)

"Vừa nãy làm gì để anh đợi lâu vậy?"

Trên xe, Mục Tế Vân hỏi.

Sở Chiêu Chiêu không trả lời ngay, cô trầm mặc một lúc mới nói: "Vô ý ngủ quên mất."

Mục Tế Vân nghiêng người nhìn cô, "Sở Chiêu Chiêu, trình độ nói dối của em vẫn chẳng tiến bộ chút nào."

Sở Chiêu Chiêu rầu rĩ ồ một tiếng.

"Lại làm sao nữa rồi?" Mục Tế Vân nói, "Cả mặt ủy khuất, cứ như anh khi dễ em không bằng."

Sở Chiêu Chiêu lập tức nhìn thẳng vào anh, đôi mắt ngập trong hơi nước, hai gò má ửng đỏ, biểu cảm lúc này như muốn khẳng định: Vậy còn không phải khi dễ thì cái gì mới phải.

Vừa hay gặp đèn đỏ, Mục Tế Vân dừng xe, anh nhìn Sở Chiêu Chiêu, lời muốn nói đã chạy lên đến cổ họng đều bị ép phải quay về.

Cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười này, cứ treo lơ lửng như luồng khí giữa l*иg ngực, nuốt xuống không được mà phun ra cũng chẳng xong.

Đèn chuyển xanh, Mục Tế Vân chuyển lực chú ý lên con đường phía trước, vừa nói với cô: "Nếu em vẫn còn giận dỗi với anh như vậy, thì ngày mai anh sẽ chuyển bàn làm việc của em vào văn phòng của anh."

Sở Chiêu Chiêu tin sái cổ, cô giật mình chất vấn: "Tại sao chứ?!!"

Mục Tế Vân lại vô cùng bình tĩnh trả lời: "Quyền lợi dành riêng cho bạn gái của giám đốc."

Mục Tế Vân nghĩ cô nghe xong câu này sẽ tỏ ra hoang mang cực độ, nhưng không ngờ cô lại im lặng.

Cô cứ ngồi im như vậy, nhìn chằm chằm sườn mặt của anh.

Tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống, cuối cùng Sở Chiêu Chiêu cũng thoát ra được sự bức bối của ngày hôm nay.

Kỳ thực cô chỉ đang đợi, đang đợi mỗi câu này mà thôi.

Sở Chiêu Chiêu quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cửa kính xe phản chiếu lại gương mặt của cô, hai gò má vẫn còn ửng hồng, không chút thuyên giảm.

Qua một lúc lâu, cô mới chợt phát hiện ra, đây không phải đường về nhà cô.

"Thầy Mục, đây đâu phải đường về nhà em!"

Mục Tế Vân ừ một tiếng, "Đúng rồi."

Sở Chiêu Chiêu lần nữa giật mình hoảng sợ nhìn anh, "Anh định đưa em đi đâu?"

Mục Tế Vân nói: "Đi thực hiện quyền lợi của bạn trai."

Biểu cảm trên khuôn mặt cô lập tức hóa đá, rồi cứng đờ.

Sớm biết sẽ như vậy, cô đã không sống chết làm mình làm mẩy đợi câu nói đấy của anh.

Mà lúc này, Mục Tế Vân đột nhiên bật cười.

Anh hơi nghiêng đầu, hàm răng trắng đều lộ ra, đây là lần đầu tiên Sở Chiêu Chiêu thấy anh cười thoải mái như vậy.

"Con đường kia bị phong tỏa, anh phải đi đường khác." Anh nhìn Sở Chiêu Chiêu, hàng lông mày nhướng lên, "Em lại biến anh thành loại người gì rồi?"

Sở Chiêu Chiêu lầm bầm: "Anh là loại người gì bản thân anh còn không rõ à?"

Mục Tế Vân: "Em nói cái gì cơ?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!