Sở Chiêu Chiêu ngồi bên mép giường, cả người thất thần, chìm trong trạng thái ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhưng cảm xúc ấy rất nhanh đã bị đánh tan bởi tiếng chuông điện thoại, cô giật mình mò điện thoại từ trong túi xách, ra là mẹ.
Đã giờ này rồi, trái tim Sở Chiêu Chiêu nảy lên liên hồi, lo sợ có chuyện gì xảy ra.
"Alo? Mẹ à, sao vậy ạ?"
Ở đầu dây bên kia, giọng nói gấp gáp của mẹ Sở vang lên: "Chiêu Chiêu à, con có đang rảnh không?"
"Mẹ, xảy ra chuyện gì rồi?" Sở Chiêu Chiêu lo lắng hỏi dồn, "Minh Minh lại xảy ra chuyện gì à mẹ?"
"Không phải nó… là bố con." Mẹ Sở nói, "Bố con bị trật eo."
Trái tim Sở Chiêu Chiêu hẫng xuống, cô vội vàng chuẩn bị đồ chạy vào bệnh viện.
Bố cô tuổi tác đã cao, lại hay làm mấy công việc nặng nhọc, ông luôn miệng kêu đau lưng nhức eo. Không giống người bình thường, "trật eo" đối với ông là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Trời đã khuya, nơi Sở Chiêu Chiêu muốn đến lại là bệnh viện ở ngoại thành, trên các ứng dụng đặt xe không có xe nào nhận, cô đứng bên đường bắt được mấy chiếc taxi, tài xế nghe thấy điểm đến xa như vậy cũng chẳng ai muốn chạy.
Đúng lúc A Lục đi ra ngoài ăn đồ nướng thì bắt gặp Sở Chiêu Chiêu đang lo lắng sốt ruột, "Nửa đêm rồi em làm gì ngoài này thế?"
Ánh mắt Sở Chiêu Chiêu vẫn không rời những chiếc xe đang lao vυ"t đi trên đường, "Bố em ngã bệnh rồi, em muốn đến bệnh viện."
"Trời ạ, anh đưa em đi!" A Lục kéo Sở Chiêu Chiêu về hướng tiểu khu, "Nửa đêm nửa hôm thế này, em đừng đứng đó vẫy xe nữa."
Sở Chiêu Chiêu như vừa vớ được cọng rơm cứu mạng, chạy theo A Lục vào bãi đỗ xe.
Bình thường A Lục đã lái xe rất nhanh, mà hôm nay vì muốn đưa Sở Chiêu Chiêu đến bệnh viện, anh không khác gì con ngựa hoang đứt cương.
Trên đường, thấy cô căng thẳng, anh liền nghĩ cách chọc cho cô thả lỏng hơn, nhưng Sở Chiêu Chiêu cùng lắm là hơi nhếch khóe miệng, A Lục cũng hết cách, chỉ có thể lựa lời an ủi: "Em đừng lo lắng quá, bố mẹ lớn tuổi ngã bệnh là chuyện bình thường thôi, cũng đã đưa đến bệnh viện rồi, em phải tin tưởng vào nền y học hiện đại."
Sở Chiêu Chiêu cũng chỉ gật đầu lấy lệ, tay vẫn siết chặt điện thoại, sợ mẹ sẽ bất chợt gọi đến.
A Lục không nói nữa, rất nhanh xe đã đến bệnh viện.
Sở Chiêu Chiêu nhanh chóng tháo dây an toàn rồi chạy như bay vào bệnh viện, vừa chạy đi cô vừa cảm ơn A Lục.
A Lục khóa xe cẩn thận rồi xách túi, chạy theo cô.
Sở Chiêu Chiêu không đi thang máy, mà tự chạy lên ba tầng lầu, đến hàng ghế bên ngoài một phòng khám thì thấy Sở Minh Minh đang ngồi đó.
Em rũ đầu, cảm xúc dường như rất tệ.
"Bố sao rồi? Có nghiêm trọng không?" Sở Chiêu Chiêu đi đến trước mặt Sở Minh Minh hỏi.
Sở Minh Minh mấp máy môi, mãi sau mới nói thành câu: "Chị vào xem đi."
Sở Chiêu Chiêu bước vào, thấy bố đang nằm trên giường còn bác sĩ thì không thấy đâu.
Cô tiến lên hỏi: "Bố, bố thấy sao rồi?"
Bố Sở ngẩng đầu, nở một nụ cười thật thà chất phác: "Ôi dào, chuyện nhỏ ấy mà, chỉ là trật một chút thôi."
"Nhỏ gì mà nhỏ!" Mẹ Sở lạnh mặt, nói: "Bác sĩ chỉ định phải thực hiện phẫu thuật."
Mặt ông cứng lại, ấp úng: "Đâu ra mà nghiêm trọng thế, tôi từ nhỏ cũng va chỗ này đập chỗ kia lớn lên, uống thuốc vào là xong, phẫu thuật cái gì mà phẫu thuật!!"
Đúng lúc này, bác sĩ đi vào, ông nhìn Sở Chiêu Chiêu, "Người nhà phải không?"
Sở Chiêu Chiêu gật đầu, vội vã hỏi: "Bác sĩ, tình hình bố cháu bây giờ thế nào ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!