Chương 39: (Vô Đề)

Mục Tế Vân dẫn Sở Chiêu Chiêu vào một cửa tiệm yên tĩnh nằm sâu trong ngõ nhỏ, cách bài trí vô cùng đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ.

Sở Chiêu Chiêu lặng lẽ vùi đầu ăn mà không nói lời nào, Mục Tế Vân cũng vậy.

Thỉnh thoảng cô sẽ ngước mắt lén lút liếc trộm anh vài cái, gương mặt ấy tuy vẫn hiện lên nét mệt mỏi nhưng anh ăn rất ngon miệng, món cháo canh cá của quán anh đã ăn hai bát rồi.

Ăn xong, anh lau miệng rồi nói: "Đi thôi."

Đến quầy thu ngân, Mục Tế Vân thanh toán, Sở Chiêu Chiêu ngoan ngoãn đứng cạnh anh.

Thanh toán xong xuôi, Mục Tế Vân đưa tay trái ra sau, lần nữa nắm lấy tay Sở Chiêu Chiêu.

Anh vẫn không nói gì, chỉ nắm lấy tay Sở Chiêu Chiêu rời đi như một lẽ đương nhiên.

Sắc trời về khuya, người đi trên đường thưa dần, hàng quán vỉa hè cũng đã bắt đầu dọn dẹp nghỉ ngơi.

Con đường lúc này so với ban nãy đã yên tĩnh hơn rất nhiều, yên tĩnh đến mức Sở Chiêu Chiêu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi độ ấm trong lòng bàn tay anh.

Chỉ một lát sau, những ngón tay của anh khẽ động, năm ngón tay xoay qua l*иg vào năm ngón tay nhỏ nhắn của Sở Chiêu Chiêu, tay đan tay.

Từ lúc bắt đầu, Sở Chiêu Chiêu luôn ở thế bị động, bàn tay bị anh nắm cũng không phải cử động gì. Nhưng mà bây giờ Mục Tế Vân lại nắm tay cô như vậy, mấy ngón tay của cô hơi khum vào, trong lòng bối rối không biết có nên nắm chặt vào không.

Hai người đi từng bước từng bước, điểm cuối con đường đã ở ngay trước mắt.

Sở Chiêu Chiêu vẫn còn hoảng hốt không thôi, mỗi cái nhấc chân rồi hạ xuống cứ như đang giẫm lên những đám mây, bồng bềnh vô định.

Mãi đến khi có một chú chó lao thẳng về phía hai người, Sở Chiêu Chiêu bị giật mình, trong vô thức cô nắm chặt lấy tay Mục Tế Vân.

Mười ngón tay, cũng chỉ vì một chú chó chạy lại mà đan vào nhau.

Mục Tế Vân cúi đầu nhìn cô: "Sợ chó à?"

Sở Chiêu Chiêu gật đầu: "Từ nhỏ đã sợ rồi."

Hai người không nói thêm gì nữa, yên tĩnh sóng vai nhau, dọc theo con đường đi về hướng bệnh viện.

Mục Tế Vân cùng cô đi xuống hầm gửi xe, sau khi ngồi vào, anh nói với cô: "Ngày mai tôi vẫn còn ở bệnh viện, em tự đi đến công ty, nhớ phải ăn sáng đấy, có biết chưa?"

"Vâng." Sở Chiêu Chiêu nói, "Ông ngoại của thầy vẫn khỏe chứ ạ?"

Ánh mắt của Mục Tế Vân chợt ảm đạm, giọng nói trầm xuống: "Khỏe, mà cũng không khỏe, tâm bệnh khó chữa."

Nói rồi, anh khởi động xe, đưa Sở Chiêu Chiêu về nhà.

Về đến tiểu khu, Sở Chiêu Chiêu xuống xe, nói một câu cảm ơn, không đợi anh trả lời cô đã quay người chạy nhanh vào tòa nhà.

Mục Tế Vân ngồi trong xe nhìn dáng vẻ chạy trối chết của cô mà xoa xoa ấn đường, bật cười.

Cả tối nay tinh thần của Sở Chiêu Chiêu luôn trong tình trạng bị kéo căng ra, nếu mà cứ tiếp tục như vậy e là cô chịu không nổi mất, chỉ muốn nhanh nhanh về nhà để có thể thoải mái thở ra một hơi.

Khoảnh khắc cánh cửa được khóa trái, cả người cô liền dựa lên đó, phát ngốc một lúc thật lâu.

Cô nhìn ánh đèn đường ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện vừa xảy ra, hóa ra mọi thứ đều là thật.

Từ khi nhận ra mối quan hệ giữa mình và Mục Tế Vân ngày càng gần gũi hơn, cô đã từng tự hỏi, liệu Mục Tế Vân có tâm tư như vậy hay không. Làm sao có thể chứ? Làm sao mà Mục Tế Vân có thể có tâm tư gì với cô được?

Nhưng tối nay, tất cả dường như đã được chứng thực.

Sở Chiêu Chiêu ngồi bên mép giường ngẩn ngơ, mãi đến khi dòng suy nghĩ bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!