Trạm 28
Ban đầu Lưu Đồng còn nghĩ Mục Tế Vân muốn đưa cô đến công ty, nhưng vừa lên xe cô đã phát hiện ra không phải như vậy.
Mục Tế Vân lái xe vô cùng nhanh, cả đoạn đường không hề nói câu nào, hai đầu lông mày chau lại, cả khuôn mặt đều lộ vẻ lo lắng.
Lưu Đồng suy nghĩ chốc lát rồi hỏi: "Sở Chiêu Chiêu là học sinh của anh à?"
Mục Tế Vân thoáng kinh ngạc nhìn qua cô, lúc sau gật đầu nói: "Là học trò của tôi."
"Đừng lo quá." Lưu Đồng muốn vỗ vỗ vai anh, nhưng ngay khoảnh khắc cô vừa nâng tay lên đã phát hiện anh hơi nghiêng người qua bên kia. Động tác vô cùng nhỏ nhưng vẫn bị Lưu Đồng nhìn ra, cô hạ tay xuống: "Chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là tôi sợ em ấy sẽ gục ngã thôi. Dù sao con gái làm nghề này áp lực rất lớn, hơn nữa, em ấy cũng chỉ vừa tốt nghiệp, vậy nên tôi lo lắng em ấy mệt mỏi quá, muốn đến khuyên nhủ em ấy một chút."
Mặc dù thời gian công tác của Lưu Đồng chưa dài, nhưng năm ngoái cô dẫn dắt một nữ thực tập sinh, vì áp lực công việc quá lớn, nhất thời nghĩ không thông mà phá hủy hết dữ liệu trong máy tính, làm cho hệ thống nội bộ công ty tê liệt cả nửa ngày.
Mục Tế Vân bỗng lắc đầu, "Không, nếu như em ấy khóc thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi."
Lưu Đồng quay sang nhìn Mục Tế Vân: "Tại sao?"
"Cô không biết ở phương diện này em ấy có bao nhiêu nghị lực đâu, dù có khó đến mấy em ấy cũng sẽ vùi đầu mà giải quyết, sẽ không xảy ra những chuyện như cô đang nghĩ."
Mục Tế Vân nói không nhanh, nhưng sự lo lắng trong lời nói cứ thuận theo từng từ mà chảy ra.
Một người thầy giáo lo lắng cho một người từng là học sinh của mình, về tình về lý đều rất thích hợp. Nhưng Lưu Đồng là người nhạy cảm, mặc dù cô và Mục Tế Vân mới gặp mặt nhau tổng cộng có hai lần, ngay lúc này đây cô lại cảm thấy, giữa Mục Tế Vân và Sở Chiêu Chiêu không chỉ đơn thuần là mối quan hệ giữa thầy giáo và học sinh.
Ý nghĩ này cũng chỉ thoáng lướt qua trong đầu của Lưu Đồng, bây giờ chuyện cô quan tâm nhất là liệu Sở Chiêu Chiêu có phải thật sự xảy ra chuyện rồi không.
Rất nhanh sau đó, Mục Tế Vân đã đậu xe trong hầm gửi, cả hai bước nhanh vào thang máy.
Vào tới công ty, đi đến bộ phận Phát triển, Lưu Đồng phát hiện đèn điện còn bật sáng trưng nhưng lại không có ai ở đây. Cô cùng Mục Tế Vân gọi tên Sở Chiêu Chiêu mấy lần cũng không ai đáp lại, nét mặt của họ đã bắt đầu nghiêm trọng.
Lưu Đồng lập tức lấy điện thoại ra, định gọi cho Sở Chiêu Chiêu thì thấy Mục Tế Vân nhanh hơn cô, anh đang gọi rồi. Lưu Đồng nhìn màn hình điện thoại của Mục Tế Vân mà lặng lẽ cất điện thoại đi.
Một lúc sau, điện thoại được kết nối.
Mục Tế Vân lạnh giọng hỏi: "Em đang ở đâu?"
Lưu Đồng không nghe thấy Sở Chiêu Chiêu nói gì, nhưng dường như cô nghe thấy ở góc nào đó phát ra tiếng động, cô dẫn Mục Tế Vân đi qua đó.
Trong phòng trà bên ngoài hành lang, Sở Chiêu Chiêu đang ngồi xổm dưới đất nhặt nhạnh từng mảnh vỡ thủy tinh.
Chiếc tủ kính vốn dĩ có mười mấy chiếc ly, bây giờ đều vỡ tan tành nằm rải rác trên sàn nhà, mà chiếc bàn cao ở bên cạnh cũng ngã xuống đất, mọi thứ vô cùng lộn xộn.
Sở Chiêu Chiêu nhìn thấy Mục Tế Vân và Lưu Đồng đi đến thì vô cùng kinh ngạc, nhất thời không để ý bị mảnh thủy tinh vỡ cứa vào ngón tay của mình, cô khẽ rít lên.
Mục Tế Vân thở dài, nửa quỳ xuống, bắt lấy tay cô kiểm tra, thấy không có vấn đề gì anh mới hỏi: "Em đang làm gì đấy?"
Viền mắt của Sở Chiêu Chiêu vẫn còn ửng hồng, cô rút tay về, nhỏ giọng nói: "Em dọn rác."
Mục Tế Vân nhìn lướt qua mặt sàn, "Dọn rác? Em luyện xiếc thất bại à?"
Sở Chiêu Chiêu bị Mục Tế Vân nói khích nỗi ủy khuất trong lòng lại dâng lên, cô quay đầu đi, cố gắng đè nó xuống.
Ánh mắt Mục Tế Vân đảo xuống nhìn thấy cẳng chân của cô đang chảy máu, trên làn da trắng nõn lại xuất hiện một vệt đỏ đến ghê người.
Mục Tế Vân chợt rùng mình, anh lại tiến đến gần hơn, "Em rốt cuộc là vừa xảy ra chuyện gì?"
Sở Chiêu Chiêu dụi mắt, mặc kệ Mục Tế Vân đang hỏi, cô chỉ đứng lên nhìn về phía người nãy giờ một lời cũng không nói, "Chị Đồng Đồng, em không cẩn thận làm đổ vỡ chỗ này, em sẽ dọn dẹp cẩn thận, ngày mai em cũng sẽ đến bộ phận Nhân sự bồi thường tất cả."
Lưu Đồng nhìn cô một lượt, rồi lại nhìn đống ngổn ngang trên sàn, cuối cùng mới lên tiếng: "Không gấp, em bị thương rồi, đến bệnh viện xử lý vết thương trước đi, đừng để lại sẹo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!