Trạm 17
"Không phải là anh không cho mày đi." Khưu Tứ Ca nói, "Mà mày thử nghĩ tình cảnh gia đình mày xem. Bây giờ có công việc rồi là tốt, nhưng thực tập sinh thì có thể nhận được bao nhiêu tiền, tốt nghiệp xong đi làm thì được thêm bao nhiêu tiền? Mày một tháng cứ cho là không ăn không uống đi thì tiền lương có thể đủ cho em gái mày uống mấy lần thuốc?"
Trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt của Sở Chiêu Chiêu ngập tràn do dự, tựa hồ đang giãy giụa đấu tranh rất nhiều.
Nửa phút sau, Sở Chiêu Chiêu mới mở miệng: "Không đi nữa."
Khưu Tứ Ca hài lòng cười, anh ta biết những cô gái thiếu tiền như Sở Chiêu Chiêu lại gặp phải người lắm tiền như Mục Tế Vân thì làm sao mà nỡ bỏ đi, "Mày hiểu chuyện thế là tốt, về nghỉ ngơi đi."
Sở Chiêu Chiêu vẫn ôm bụng, chầm chậm quay người rời đi.
Cô biết Khưu Tứ Ca nghĩ rằng cô vì Mục Tế Vân mới chịu ở lại, như vậy cũng tốt, anh ta sẽ không cản trở cô tìm cơ hội vạch trần bộ mặt thật của Phương Trạch cho Cam Điềm thấy.
Lúc Sở Chiêu Chiêu đi ra, đồng hồ vừa hay điểm không giờ. Đầu óc nãy giờ vẫn choáng váng, bụng vẫn còn đau quặn từng cơn, gió đông càng thổi càng làm hơi men mạnh hơn, cô chịu không nổi nữa chạy đến thùng rác gần đó tống hết ra.
Tối nay cô vẫn chưa ăn gì, nôn ra cũng chỉ toàn rượu, một lúc sau cũng chỉ còn nôn khan. Thà mà nôn thốc nôn tháo còn đỡ, cái kiểu dạ dày trống trơn mà vẫn không ngắt cơn được thật khiến người ta sống không bằng chết.
Sở Chiêu Chiêu nhoài người trên thùng rác nôn gần mười phút, rồi mới cúi đầu lục tìm khăn giấy trong túi. Cô vừa rút tờ khăn giấy cuối cùng ra thì trượt tay, khăn giấy cứ thế rơi xuống vũng nước bẩn trên đường.
"Ấy…" Sở Chiêu Chiêu thở dài, người xui xẻo, đến cả ông trời cũng không muốn chiếu cố cho.
Lúc này một chiếc xe bên đường bấm còi. Sở Chiêu Chiêu nghiêng đầu nhìn chiếc xe việt dã màu đen đang dừng ở bên đường, cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống.
Sở Chiêu Chiêu bỗng nhiên phát hoảng. Hôm nay đã đủ nhếch nhác rồi mà bây giờ lại xuất hiện trước mặt Mục Tế Vân với vệt nước còn đọng trên khóe miệng à?
"Này." Người ngồi ghế sau lại là Triệu Thanh Viện, "Em gái, lên xe đi."
Sở Chiêu Chiêu vô thức dùng tay lau qua khóe miệng, nói: "Cảm ơn chị, xe em gọi sắp đến rồi."
"Muộn rồi, một thân một mình về không an toàn." Triệu Thanh Viện vẫn khăng khăng bắt cô lên xe, "Tiện đường đưa em về một đoạn thôi."
Thật ra…Triệu Thanh Viện với cô chỉ tính là người xa lạ.
Sở Chiêu Chiêu từ chối: "Thế thì làm phiền chị quá rồi."
"Không phiền, không có phiền, dù sao chị cũng…." Triệu Thanh Viện còn một đống lời muốn nói lại bị Mục Tế Vân chen ngang.
"Bảo em lên xe thì em lên xe đi, nhiều lời thế?" Mục Tế Vân hạ cửa kính, không kiên nhẫn nói.
Sở Chiêu Chiêu kinh ngạc, thì ra Mục Tế Vân cũng ngồi trên xe.
Thấy dáng vẻ kinh ngạc của Sở Chiêu Chiêu, Triệu Thanh Viện lại thấy buồn cười, "Thầy Mục, cậu hung dữ thế làm gì? Dọa em gái nhà người ta rồi kìa."
Cô lại vẫy tay gọi Sở Chiêu Chiêu, "Lên đi, lỡ tối nay đám người kia quay lại tìm em thì sao?"
Thật ra không cần Triệu Thanh Viện nói vế sau Sở Chiêu Chiêu cũng sẽ cun cút lên xe, đại khái là vì uy lực của thầy Mục.
Sở Chiêu Chiêu ngồi vào, Triệu Thanh Viện rút một tờ giấy đưa cho cô, "Lau đi."
Nhìn bộ dạng cụp mi rũ mắt của Sở Chiêu Chiêu mà Triệu Thanh Viện lại càng thấy đám người kia đáng hận, "Em gái à, những loại chuyện như vậy sau này tốt hơn em đừng nên xen vào. Cho dù là khuê mật với nhau mà em nói mấy lời không hay về bạn trai người ta, đến khi họ làm hòa sẽ quay ra trách em lắm điều nhiều chuyện đấy."
"Ừm." Sở Chiêu Chiêu ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ngay ngắn, nếu không biết còn tưởng cô đang ngồi trong lớp nghe giảng.
Thấy cô như vậy, Triệu Thanh Viện cảm giác cô gái này đoán chừng là người cứng đầu, "Thôi bỏ đi, nếu như vậy thật thì loại khuê mật này cũng không cần giữ lại làm gì."
Nói xong, cô ngửa đầu ra sau chợp mắt ngủ. Trong xe yên tĩnh, Sở Chiêu Chiêu không nói lời nào, Mục Tế Vân lại ngồi ghế trước.
Khoảng mười phút trôi qua, đột nhiên Sở Chiêu Chiêu khẽ "A!" một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!