Trạm 12
Trên đường về nhà, Sở Chiêu Chiêu vẫn còn cảm giác lâng lâng khó tả, như thể có một chiếc bánh thơm ngon đầy nhân từ trên trời rơi trúng đầu mình.
Tám chai… Cô có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến một buổi tối lại thu hoạch được nhiều như vậy.
Mà tám chai rượu này thật sự không phải do cô bán, là nhóm người của Mục Tế Vân tự gọi. Có thể lúc thanh toán anh chỉ thuận tay ghi cho cô, chuyện này đối với anh mà nói không mấy khác biệt, nhưng với Sở Chiêu Chiêu đây lại là chuyện vô cùng tốt!
Sở Chiêu Chiêu nghĩ thôi đã muốn bật nhảy hai vòng. Nhưng niềm vui sướng này chỉ kéo dài được ba ngày, đến hôm cô về trường thì đã tan biến.
Vừa bước vào cổng trường Nam Đại, Sở Chiêu Chiêu lại nghĩ đến một Mục Tế Vân khác. Thầy Mục của cô và người ở Vân Yên Phủ Đệ là hai Mục Tế Vân hoàn toàn khác nhau. Từng nhánh cây ngọn cỏ ở trường đều nhắc nhở cô, đó là thầy Mục. Thời gian lâu dần, Sở Chiêu Chiêu gần như đã xem bọn họ là hai người khác nhau.
Sau khi tan học, Sở Chiêu Chiêu và bạn cùng phòng trở về kí túc xá, mỗi người ôm một ly nước nóng uống.
"Thời tiết càng ngày càng lạnh." Tần Thư Nguyệt nói: "Điềm Điềm, không phải cậu nói sẽ mời cơm cả phòng à? Khi nào vậy, sắp nghỉ đông rồi."
"Tuần sau là bắt đầu nghỉ đông, hay là tối thứ sáu này được không?" Cam Điềm lại nghĩ ngợi rồi nói: "Chiêu Chiêu tối thứ sáu thứ bảy phải đi làm, vậy tối chủ nhật đi, mấy cậu thấy thế nào?"
Bạn cùng phòng đều biết Sở Chiêu Chiêu đi làm vào tối thứ sáu và thứ bảy nhưng bọn họ không biết cô đi làm ở đâu.
Mọi người đều đồng ý, không ai phản đối, thời gian được ấn định vào tối chủ nhật.
Lần này mời cơm là vì Cam Điềm mới quen bạn trai do người nhà giới thiệu. Nghe nói anh chàng này vừa mới từ nước ngoài trở về, đang chuẩn bị mở một công ty nhỏ. Cam Điềm muốn chính thức giới thiệu anh với bạn cùng phòng của mình.
Gia cảnh Cam Điềm rất tốt, lớn lên lại xinh đẹp, tính tình điềm đạm nho nhã. Vì gia đình quản giáo quá nghiêm mà cô không có cơ hội yêu sớm, lên đại học lại không tìm được bạn trai thích hợp. Đến cuối cùng người nhà phải giới thiệu cho cô một người môn đăng hộ đối, hai người họ cứ thế thuận theo tự nhiên mà ở bên nhau.
Người "bạn trai" này trước giờ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, sắp tới gặp người thật, mấy cô gái cứ vây lấy Cam Điềm nói đủ thứ chuyện. Sở Chiêu Chiêu nghe đến ngây ngẩn, điện thoại đổ mấy hồi chuông cũng không để ý.
Hơn một tiếng trôi qua, đám người hóng hớt cũng giải tán Sở Chiêu Chiêu mới ngó đến điện thoại. Nửa tiếng trước có một cuộc gọi nhỡ, của thầy Mục.
Tim Sở Chiêu Chiêu đột nhiên đập nhanh, tự cảm thấy có chuyện không hay. Dù sao lần trước thầy chủ động gọi cô lên văn phòng đã làm cô trượt mất học bổng.
Cô mang tâm trạng thấp thỏm gọi lại cho Mục Tế Vân.
Anh bắt máy, chỉ bình tĩnh nói: "Đến văn phòng của tôi một chuyến."
Sở Chiêu Chiêu lập tức đứng dậy mặc áo khoác, vừa đi ra khỏi cổng kí túc xá thì phát hiện trời đã tối rồi. Bây giờ mới hơn sáu giờ, mấy sinh viên có tiết học tối đang vội vã chạy đến khu giảng đường.
Một cơn gió thổi qua, trời lạnh đến mức lông tóc dựng hết cả lên, có lẽ lại sắp có tuyết rơi. Mùa đông đã đến từ lâu, Nam Kinh cũng nên có một trận tuyết lớn đúng nghĩa.
Hành lang của Học viện Công nghệ thông tin luôn trong tình trạng tối tăm như không đóng đủ tiền điện. Lại còn gặp kiểu thời tiết như vậy, vừa âm u vừa lạnh lẽo, cảm giác giống như cô đang đi trong nhà xác. Mà lúc Sở Chiêu Chiêu đi đến văn phòng của Mục Tế Vân lại có cảm giác bản thân đang gõ cửa nhà xác.
Sau hai tiếng gõ cửa, người bên trong nói vọng ra: "Cửa không khóa, mời vào."
Sở Chiêu Chiêu vừa đẩy cửa ra làn khí ấm áp trong phòng liền nhẹ nhàng phả lên mặt, trong tiềm thức cả cơ thể cô rất muốn được hưởng thụ hơi ấm này.
Trong phòng bật đèn sáng trưng, so với hành lang tối đen bên ngoài là hai thế giới khác biệt. Sở Chiêu Chiêu theo thói quen mà tiện tay đóng cửa lại.
Mục Tế Vân vẫn tập trung nhìn vào laptop, không mặn không nhạt nói: "Để cửa mở."
"À vâng."
Sở Chiêu Chiêu làm theo, nhẹ nhàng mở cửa ra, mắt len lén nhìn Mục Tế Vân.
Anh đeo kính, sau tròng kính là đôi đồng tử trầm tĩnh kiên định, hai đầu lông mày hơi nhíu lại, tất cả lực chú ý đều đặt trên màn hình.
Trong lòng Sở Chiêu Chiêu nổi lên một cảm giác khó tả.
Rốt cuộc là cô sợ cái gì? Một thầy giáo vì bảo vệ hình tượng của mình ở trường mà lúc nói chuyện với nữ sinh còn để cửa mở, tránh hiềm nghi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!