Độc Cô Chấn cười lạnh:
-Nếu ta đoán không sai, tên của Đậu Quỹ nên là đầu tiên, Bùi Tịch là thứ hai, phải không!
Độc Cô Hoài Ân suy nghĩ một lát, gật đầu nói:
-Quả thật như vậy. tên của Đậu Quỹ chữ to đầu tiên phía trên, làm người đứng đầu, phía dưới chữ nhỏ đầu tiên là Bùi Tịch, phía sau liên tục hai mươi mấy người đều là quý tộc Quan Lũng.
-Cái này thì đúng rồi. Đậu Quỹ bây giờ là một lòng một dạ muốn biểu hiện, muốn là đầu lĩnhquý tộc Quan Lũng, khuyên triều Đường đầu hàng làm công thần, sau này trong tân triều chiếm cử vị trí cao, y suy nghĩ không yên, ta có thể nhìn thấu.
Độc Cô Hoài Ân cắn môi một cái:
-Gia chủ.... vậy Độc Cô gia chúng ta làm thế nào?
Độ Cô Chấn nhanh chóng liếc nhìn y một cái vẫn không lộ thanh sắc hỏi:
-Vậy cháu nghĩ thế nào?
Độc Cô Hoài Ân cúi đầu có vẻ hơi khiếp đảm. Kỳ thật y rõ ý của gia chủ, phải cố gắng thấp điệu, thấp điệu tới không chút tiếng động tốt nhất. Nhưng trong thâm tâm y không tán thành thấp điệu, y hy vọng có thể duy trì sức ảnh hường của Độc Cô gia, càng không hy vọng Đậu gia một nhà độc đại, như vậy sẽ ảnh hường tới địa vị của gia tộc Độc Cô ở tân triều, chính xác nói là địa vị của Độc Cô Hoài Ân y.
Y trong lòng rất khó chịu, nhưng y lại không dám phản đối, hôm nay Đậu Quỹ mang đến tờ thỉnh nguyện, y mới ý thức được, gia tộc Độc Cô lạc hậu rồi.
Cuối cùng y không chịu nổi, liền lấy hết dũng khí nói:
-Gia chủ không muốn làm người dẫn đầu quý tộc Quan Lũng, chất nhi có thể lý giải. Chỉ là chất nhi cảm thấy, chúng ta cũng không cần thấp điệu như vậy, nên làm tất cả, bằng không chúng ta sẽ thật sự không có địa vị ở tân triều.
Độc Cô Chấn ánh mắt bình tĩnh nhìn đứa cháu này, trong lòng dâng lên một loại thất vọng nói không ra. Vốn Độc Cô Hoài Ân sau này là kế nhiệm gia chủ, nhưng bây giờ ông lại giống như ngửi thấy trên người Độc Cô Hoài Ân có mùi vị của đốt trụi. Người bốn mươi tuổi rồi, vẫn manh động, nông cạn như vậy, trọng trách gia chủ có thế giao cho y không?
Độc Cô Chấn trong lòng thở dài, kiên nhẫn giải thích cho y:
-Sở dĩ Độc Cô gia thấp điệu, cũng không phải không có làm. Chúng ta đã ba lần âm thầm qua lại với Dương Nguyên Khánh, hơn nữa chúng ta ở triều Tùy còn có quan cao, chuyện nên làm đều đã làm rồi. Thời gian bây giờ không cần quá nóng vội theo Tùy, điều này sẽ làm người ta cảm thấy chúng ta không trung thành với triều cũ, ngược lại sẽ làm Dương Nguyên Khánh xem thường chúng ta. Ngươi xem xem Vi gia, Đỗ gia, Tô gia, những sĩ tộc Quan Trung này, có mấy người nhảy ra biểu hiện mình chứ?
Hoài Ân, con mắt của chúng ta phải nhìn xa, chúng ta phải làm Dương Nguyên Khánh tôn trọng gia tộc Độc Cô, cho nên có chút chuyện mất nguyên tắc, không cần làm, thà rằng im hơi lặng tiếng.
-Nhưng... ít nhất phải làm Dương Nguyên Khánh biết Độc Cô gia Tổn tại chứ!
Độc Cô Hoài Ân vẫn không thể chịu được phương án thà im hơi lặng tiếng.
Độc Cô Chấn trong lòng cực kỳ thất vọng, mình nói nửa ngày, y lại một chút cũng không hiểu, một lòng muốn náo động. Độc Cô Chấn trong lòng phát hỏa lên. xem ra kiến nghị của Độc Cô Lương là đúng, Độc Cô Lôi thích họp làm gia chủ của gia tộc Độc Cô hơn. Nếu so sánh thì Độc Cô Hoài Ân nông cạn hơn rất nhiều.
Nhưng ông trong lòng vẫn khắc chế bất mãn, trầm tư một lát nói:
-Được rồi! Bây giờ bên ngoài dân đói rất nhiều, gia tộc Độc Cô phát cháo tế dân, vậy gia tộc Độc Cô Tổn tại rồi.
Độc Cô Hoài Ân trong lòng cực kỳ thất vọng, y muốn là làm giống như Đậu gia, chứ không phải giúp cháo tế dân loại việc không có ý nghĩa này:
-Gia chủ, có thể....
-Đồ khốn!
Cuối cùng Độc Cô Chấn giận tím mặt, nặng nề vỗ bàn:
-Chuyện ta quyết định, không cho phép tranh cãi, nhanh chóng đi giúp giáo tế dân, mang tất cả lương Tổn ra đi tế dân. Nếu ngươi không làm ta bảo người khác đi làm!
Độc Cô Hoài Ân chưa từng thấy qua gia chủ tức giận lớn như vậy, sợ không dám nói nữa, nom nớp thấp thỏm lui xuống. Y không dám có chút chậm trê nữa, liền vội đi sắp xếp gia nhân chuẩn bị giúp cháo tế dân. Gia chủ căn dặn là mang tất cả lương thực ra tế dân, vậy ít nhất phải làm hai mươi lều cháo. Phải biết trong kho phủ gia tộc Độc Cô có mấy chục ngàn thạch lương thực.
Độc Cô Chấn ánh mắt âm trầm nhìn ngoài cửa sổ, y không biết Độc Cô Hoài Ân này làm sao ngu xuẩn như vậy, như thể không có mắt. Th Dương Nguyên Khánh ổn định lòng dân, đây chính là công lao thiên đại.
Buổi trưa ngày hôm sau, một trăm ngàn đại quân tuyến tây dưới sự suất lĩnh của Bùi Nhân Cơ và Thịnh Ngạn Sư, đã tới ngoài thành mam Trường An, bắt đầu cắm đại doanh. Sau một canh giờ, Dương Nguyên Khánh suất lĩnh tám chục ngàn quân chủ lực tới thành tây Trường An, cùng vói mười ngàn quân lúc trước của Trình Giảo Kim, ba trăm bốn chục ngàn quân Tùy bao vây ngoài thành Trường An.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!