"... Em thích Daniel, chị có hiểu không?"
Thùy Linh gằn từng tiếng nặng nề.
"Chuyện đó thì có liên quan gì tới chị?" Cát Tường nhếch môi, thân là người đã có hôn ước, vậy mà lại có loại đức hạnh cỡ này. Quả không hổ là tra nữ chính.
"Chị..." Thùy Linh giận tái mặt, cắn chặt môi đến trắng bệch. Một lát sau mới cứng rắn phun ra bốn từ:
"Tránh xa Daniel ra."
Tránh xa? Tốt thôi, nhiệm vụ cũng hoàn thành rồi. Sau này cũng không cần phải ngày ngày đêm đêm dính lấy nam chính nữa. Cát Tường nhún vai, nhẹ hẫng đáp:
"Được."
Có lẽ bởi vì không ngờ Cát Tường sẽ đáp ứng thoải mái như vậy, Thùy Linh nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Lắp bắp nửa ngày mới khó xử nói được một câu:
"Ừm... Ngủ ngon."
Đèn tắt. Trong phòng tối đen, cả Cát Tường lẫn Thùy Linh đều không mở miệng, mỗi người đều trằn trọc với những suy nghĩ riêng.
'Tinh'
Điện thoại Thùy Linh báo tin nhắn đến.
Thông qua ánh sáng điện tử từ màn hình, Cát Tường có thể nhìn thấy Thùy Linh nhíu chặt mày. Xem ra là từ nam phụ đáng thương của chúng ta gửi đến, đại khái thông báo ngày mai sẽ đến đây? Haha, kịch hay mới chỉ bắt đầu thôi.
oOo
Đồng hồ sinh học của Cát Tường vẫn luôn hoạt động rất chuẩn, 5 giờ sáng đã tự động tỉnh giấc, sau đó không thể nào ngủ thêm được nữa. Cô ngáp một cái, nhẹ tay nhẹ chân rời giường, thời điểm mở cửa... Ụa, hôm nay cửa nặng đ tả nổi...
" Helen?" Daniel hai mắt nhập nhèm ngẩng đầu lên, ngái ngủ gọi.
"..." Chú, chú ngồi trước cửa phòng tôi làm gì vậy?
Còn chưa kịp định thần, Daniel đã nhào vào lòng cô. Tay cậu ta lạnh như ngâm nước đá vậy, Cát Tường nhịn không được rùng mình:
"Cả ngày hôm qua em ngủ ngoài này?"
"Đúng vậy." Daniel sảng khoái thừa nhận
Cát Tường trợn trắng mắt, cứng rắn đẩy cậu ra, lên giọng trưởng bối*:
"Daniel, buổi tối không nằm giường sẽ bị cảm lạnh. Sức khỏe của em cũng rất yếu, sao có thể tùy hứng như vậy được chứ?"
Daniel không nói gì, cúi đầu nhìn chằm chằm mu bàn chân, lông mi rung rung giống như đang tự hỏi, đáng yêu cực kì.
Làm sao đây? Helen giống như rất tức giận. Nhưng mà không nhìn thấy Helen cậu sẽ rất sợ hãi nha, thật là khó nghĩ quá đi.
"Được rồi, về phòng ngủ thêm một lát đi." Trước vẻ đẹp thanh khiết như thiên sứ của Daniel, Cát Tường vẫn không nỡ nói nặng lời.
"Helen sẽ ngủ cùng với em sao?" Daniel chờ mong hỏi.
"... Okay, nhưng chỉ một lát thôi đấy."
Phòng Daniel vô cùng ngăn nắp chỉnh tề, giường trải drap xanh da trời. Cậu nằm trên giường, ngoan ngoãn duỗi thẳng chân, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm cô gái ngồi cạnh.
"Mau ngủ đi, đừng nhìn nữa." Cát Tường trừng mắt.
Daniel vui vẻ nhắm mắt lại, cả một đêm ngủ không yên khiến cậu mệt mỏi vô cùng. Rất nhanh, trong căn phòng im ắng vang lên tiếng hít thở đều đều. Cát Tường giúp cậu vén chăn, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!