"Vân Phàm, anh…." Thấy Kỷ Vân Phàm vẫn không nói lời nào, Kỳ Phong rụt rè mở miệng.
Kỷ Vân Phám đưa mắt nhìn cậu mỉm cười nói, "Em yên tâm, anh đã nộp tiền bảo lãnh cho họ rồi. Cảnh sát nói vì Vương Chí Cao khiêu khích nên sẽ không truy cứu trách nhiệm hình sự với nhóm Nghiệp Vũ Dao.
"Thật may quá." Kỳ Phong nhẹ nhõm thở ra, trên mặt hiện lên nục cười rực rỡ.
Qua một lúc, cậu nắm chặt tay Kỷ Vân Phàm, nhìn anh nói, "Vân Phàm, em biết anh rất tức giận nhưng may ma fkhông có việc gì. Giám đốc Vương chỉ là độc mồm độc miệng một chút thôi, trước kia ở Comet ông ta cũng rất giúp đỡ em. Em nghĩ, qua vụ lần này Vương Chí Cao sẽ không lại tìm đến em gây rắc rối đâu."
"Nhưng mà cũng gần như mang thanh danh của em phá hỏng hết rồi."
"Không sao cả, em đã sắp tốt nghiệp, không cần để ý đến việc đó nữa. Lúc trước đến Comet thì em đã lường được ngày hôm nay sẽ đến. Trường học cũng không quy định sinh viên không được đi làm, chỉ cần em ở trong trường ngoan ngoãn một chút thì sẽ không có việc gì."
Kỳ Phong nói xong thì cúi người hôn nhẹ lên tay Kỷ Vân Phàm.
Cậu biết Kỷ Vân Phàm trên thương trường cũng được coi là người có uy tín. Bởi chuyện của mình mà anh đã bị nhiều người cười chê, chính là Kỷ Vân Phàm chưa từng than vãn với cậu, chỉ tự mình gánh vác tất cả áp lực.
Kỳ Phong cảm thấy vô cùng biết ơn anh. Người đàn ông này tự nguyện chấp nhận người như cậu, vì cậu mà trả giá nhiều đến vậy. Cả đời này cậu chỉ có biết dùng tình yêu để báo đáp Kỷ Vân Phàm.
Kỷ Vân Phàm nhìn đỉnh đầu Kỳ Phong, nhẹ nhàng đặt tay lên vuốt cuốt; một lúc lâu sau anh mới cúi xuống hỏi, "Tình trạng của em sao rồi? Có thể về nhà không?"
Hơi thở ấm áp lướt qua tai Kỳ Phong khiến cậu hơi rụt người lại. Kỳ Phong ngẩng đầu cười nói, "Ừm, có thể về, nói một tiếng với bác sĩ là được."
"Vậy em chờ anh đi tính tiền một chút."
"Em có tiền rồi, để em tự trả."
"Nói cái gì thế, sau này em cứ giữ tiền của mình đi."
Kỷ Vân Phàm yêu chiều nhìn Kỳ Phong một cái rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Trên hành lang yên ắng chỉ có tiếng bước chân của anh vang vọng. Kỷ Vân Phàm mặt không chút thay đổi đi về phía trước, đủ loại thanh âm trộn lẫn trong đầu.
Giọng cười nhạo của Vương Chí Cao, tiếng giải thích của Nghiệp Vũ Dao, lại còn Kỳ Phong vì Nghiệp Vũ Dao mà nôn nóng. Việc này rốt cục có bao nhiêu vấn đề đây.
Có phải anh là người cuối cùng được biết không?
"Bang" một tiếng, Kỷ Vân Phàm cắn chặt môi nện lên tường.
Vốn muốn cùng Kỳ Phong nói chuyện, thế nhưng sau chuyện này anh đã biết cậu sẽ không nói đáp án cho anh. Chuyện quá khứ này cậu nhất định không muốn thẳng thắn với anh.
Bỗng nhiên Kỷ Vân Phàm cảm thấy sự bất cam từ sâu trong lòng, cái loại cảm xúc khó chịu từ đáy lòng lan đến toàn thân anh khiến anh muốn phát điên lên. Anh không biết bản thân đã bao giờ thực sự có được Kỳ Phong chưa. Anh không biết bọn họ có thể giống như anh muốn mà vĩnh viễn ở bên nhau.
Làm xong hết thủ tục xuất viện, Kỳ Phong cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Hai người ra khỏi bệnh viện, leo lên xe Kỷ Vân Phàm, nhanh chóng ra khỏi bãi.
Ân Phỉ Thuần đi Comet nên sẽ khôgn về sớm. Trong phòng rất yên lặng, Kỷ Vân Phàm vừa đưa Kỳ Phong về phòng ngủ chưa kịp nói thêm gì thì đã mãnh liệt cúi xuống hôn cậu. Anh cần có thứ gì đó để chứng minh người này vẫn ở bên cạnh anh, nếu không làm vậy chỉ sợ anh sẽ nổi điên mất.
Nụ hôn vội vàng mà cuồng loạn quá mức gần như khiến Kỳ Phong ngạt thở. Cả thân mình cậu bị Kỷ Vân Phàm áp sát lên bức tường lạnh lẽo, phía trước thì kề liền với thân thể nóng rẫy của anh.
Đồng thời rơi vào cảm giác nóng bỏng cùng lạnh băng khiến cậu bối rối, hô hấp trong lồng ngực cũng bị Kỷ Vân Phàm cướp lấy. Đầu óc Kỳ Phong nóng lên, thân thể mềm nhũn chỉ có thể buông thả vào trong lòng Kỷ Vân Phàm.
Kỷ Vân Phàm nhanh chóng ôm lấy cậu bước nhanh hai bước, cùng nhau ngã xuống giường.
Không giống như sự ôn nhu của đêm đầu tiên, lần này Kỷ Vân Phàm dày đặc khí tức cướp đoạt, vừa gấp gáp vừa mãnh liệt hôn rồi lại vuốt ve đến vượt qua sức chịu đựng của Kỳ Phong.
Không khí lạnh băng trong phòng nhanh chóng bốc hơi, không khí kích tình tản ra bốn phía. Kỳ Phong nghe thấy thanh âm trái tim mình đập điên cuồng đến như thể sắp sửa vỡ tung.
"Vân Phàm, có chuyện gì vậy? Sao nóng vội thế?" Kỳ Phong vẻ mặt đỏ bừng, đưa tay nâng mặt Kỷ Vân Phàm đang vùi lên cắn cắn đầu ngực mình.
Đây không phải là Vân Phàm trầm tĩnh bình ổn lại ôn nhu chăm sóc mà cậu vẫn quen thuộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!