"Ông nói cái gì?" Kỷ Vân Phàm nghe Vương Chí Cao thì trợn trừng mắt, chén rượu trong tay suýt nữa thì rơi xuống đất. Anh hướng mắt về phía Thi Hựu thì thấy vẻ mặt cậu ta cũng là không thể tin nổi.
"Hừ, làm việc tại cái nơi đó mà cong giả vờ thanh cao. Ông đây tìm hắn một tháng mà nhất định không bán, bây giờ chẳng phải cũng vì tiền mà bán thân đó sao? Giám đốc Kỷ, cho dù hắn có là thiên tài đi chăng nữa thì chỉ sợ sau đêm hôm nay, công ty các ngài cũng sẽ không nhờ hắn đến đóng thế nữa chứ?"
Vương Chí Cao nói xong thì cười lạnh vài tiếng rồi bỏ đi.
Kỷ Vân Phàm giật mình nhìn theo hắn một lúc lâu sau hồi thần, anh vẫn không thể tin được những gì mình vừa nghe. Kỳ Phong với ánh mắt trong suốt cùng nụ cười xinh đẹp kia bán thân ư?
Làm sao có thể như thế? Cậu tuyệt đối không phải loại người vì tiền mà bất chấp tôn nghiêm như vậy.
"Nhất định là có chuyện thì Kỳ Phong mới phải làm thế!" Thi Hựu cắn rang nói một câu, tùy tiện đặt y rượu vào khay trên tay người phục vụ đi ngang qua.
"Cũng không chắc, có lẽ chúng ta đều bị bề ngoài đơn thuần của cậu ta lừa thôi." Không hiểu vì sao Kỷ Vân Phàm đột nhiên nhớ tới chuyện Kỳ Phong che giấu thân phận thật.
"Không thể nào. Toàn bộ nhân viên ở Comet đều rất thích Kỳ Phong. Nếu cậu ta chỉ có vẻ ngoài đơn thuần thì không thể nào lừa gạt được họ."
"Nói không chừng là bọn họ bắt tay với hắn lừa gạt chúng ta?"
"Vân Phàm! Rốt cuộc thì cậu làm sao thế?"
"Chẳng sao hết….."Thấp giọng rên một câu, cuối cùng Kỷ Vân Phàm vẫn không có cách nào nói ra chuyện thân phận khác của Kỳ Phong.
Anh nhắm mắt lại không nhìn Thi Hựu nữa, tay bóp chặt lấy chén rượu.
"Vậy tôi đi hỏi Tiểu Thược sự tình một chút." Thi Hựu buồn bực nói, không thèm để mắt đến Kỷ Vân Phàm mà xoay người chay về phía cửa lớn khách sạn. Kỷ Vân Phàm ở phía sau vẫn nghiến chặt hai mí mắt, khuôn mặt lộ vẻ khó chịu.
Bản nhạc du dương lan truyền trong đại sảnh lại truyền vào tai, mọi người bắt đầu khiêu vũ xung quanh nhân vật chính của buổi tiệc, tiếng cười của cô vang lên đầy hạnh phúc. Kỷ Vân Phàm xoay quanh nhìn đám người một lúc rồi cũng đi ra khỏi hội trường.
Chạy xe về phía đại học K, Kỷ Vân Phàm không thể hiểu rõ cảm giác trong lòng. Toàn bộ tâm trí anh bị ý nghĩ muốn gặp Kỳ Phong xâm chiếm nhưng cũng không biết phải nói gì sau khi thấy mặt. Bọn họ ở chung chưa mới chỉ có 2 ngày, Kỷ Vân Phàm cũng chưa hiểu biết nhiều về Kỳ Phong. Anh phải lấy tư cách gì để can thiệp vào việc của Tử Phong đây?
Tuy thế, từ sâu trong đáy lòng, anh biết bản thân không thể nào mặc kệ, không để ý tới Kỳ Phong dù cho cậu có lừa dối hay chọc giận anh.
Đại học K đối với Kỷ Vân Phàm cũng không phải là nơi xa xôi. Trước kia khi còn học đại học anh thường đến gần đó chơi đùa. Đổ xe ở ngoài cổng, Kỷ Vân Phàm nhìn đồng hồ trên cổ tay thấy mới có 8h30, hẳn là Kỳ Phong chưa đến Comet.
Cân nhác trong lòng một lúc, anh đi vào phòng bảo vệ hỏi chỗ ở của Chu Thanh Ngạn. Quản lý ký túc xá đưa mắt có ý hỏi anh thì Kỷ Vân Phàm gãi đầu gãi tai tự xưng là láng giềng của Chu Thanh Ngạn, anh mới từ nước ngoài trở về thì thấy cậu xuất hiện trên TV nên mới muốn đến gặp.
"Lúc này hẳn là cậu ta đang ngủ. Cậu lên nhìn thử phòng 503 xem."
"Cám ơn bác."
Cười cảm tạ, Kỷ Vân Phàm đi lên lầu. Trên hiên truyền đến tiếng cười cùng đùa giỡn của các nam sinh khiên anh nhớ tới thời mình còn học đại học cũng vui vẻ thoải mái như vậy.
Tầng năm có vẻ yên lặng hơn hẳn so với những tầng dưới, cửa các phòng đều mở nhưng lại không có tiếng ồn. Kỷ Vân Phàm đi đến trước cửa phòng 503, nhìn qua đã thấy Kỳ Phong đang ngủ thật say trên giường. Bộ dáng của cậu khác hẳn so với trên TV ngày hôm đó, tóc cũng không được nhuộm.
"Anh là….."
Đột nhiên có tiếng người nói phía sau Kỷ Vân Phàm. Anh quay người lại thì thấy một nam sinh rất cao, dáng vẻ nhã nhặn mang mắt kính, có vẻ như cậu ta vừa từ toilet đi ra.
"Tôi là bạn của Chu Thanh Ngạn, hôm nay đến thăm cậu ấy."
"Bạn? Tôi chưa nghe cậu ấy nói đến bao giờ." Nam sinh nghi hoặc nhíu mày nhưng vẫn lịch sự mời Kỷ Vân Phàm vào phòng.
Phòng ở đôi được thu dọn rất sạch sẽ. Trên bàn học của Kỳ Phong chỉ có sách và cặp kính mắt, ngoài ra không còn gì khác; trên bàn nam sinh kia cũng chỉ có một chông sách tham khảo.
"Tôi vừa trở về từ nước ngoài, thấy cậu ta thi đấu tranh biện trên TV thì mới biết là sinh viên đại học K." Kỷ Vân Phàm cố nhỏ giọng mà nói với nam sinh kia.
Thấy anh có vẻ chỉ hơn Kỳ Phong vài tuổi, dáng vẻ lại đứng đắn đàng hoàng nên cậu sinh viên liền tin lời Kỷ Vân Phàm.
"Anh tới không đúng lúc lắm, ít nhất phải tới 10 giờ cậu ta mới dậy cơ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!