Sau hai tiếng chợp mắt trên sofa trong phòng làm việc, Kỷ Vân Phàm đi thẳng tới công ty; Thi Hựu không đến đúng như đã báo trước khiến cho công việc dồn hết lên vai anh. Tuy rằng quy mô công ty ngày càng được mở rộng, số lượng nhân viên cũng đã hơn trăm người nhưng với những công việc quan trọng thì Kỷ Vân Phàm vẫn phải tự làm mới yên tâm.
Mới sáng ra Kỷ Vân Phàm đã tới văn phòng tiếp tục chỉnh sửa bản thảo kế hoạch hợp tác, vừa lúc làm xong thì di động đổ chuông.
Trên màn hình hiện lên tên người gọi, anh đã có thể mường tượng ra việc Thi Hựu muốn nói. Hít một hơi thật sâu, Kỷ Vân Phàm tiếp điện thoại, "Có việc gì? A Hựu hả?"
"Vân Phàm, việc với Kỳ Phong tôi đã thu xếp rồi, 2 ngày này cậu ta sẽ đến thương lượng cụ thể với cậu. Tôi đã đưa địa chỉ rồi, chắc là chiều nay cậu ấy qua đấy. Phí dịch vụ ban ngày của tiếp viên tại Comet gấp đôi buổi tối, nhưng vì Kỳ Phong là số một ở đó nên tiền này lại phải gấp ba."
"Biết rồi, tôi khấu trừ từ tiền lương tháng này của cậu đấy."
"Cái gì!"
"Là vì cậu lạm chi a, không trừ lương của cậu thì cấu từ chỗ nào ra nữa."
Nhịp điệu bình thản trong giọng nói Kỷ Vân Phàm khiến cho người ở đầu dây bên kia nhịn không nổi rên rỉ. Khóe môi Kỷ Vân Phàm cong lên một chút, thấy Thi Hựu không còn việc gì khác thì cúp máy.
Gấp ba cơ à, hai ngày kiếm được 3 vạn, cậu Kỳ Phong này cũng khá thật. Lương giám đốc một tháng của Kỷ Vân Phàm chỉ sợ còn không bằng cậu ta.
Cảm thán một chút trong lòng, Kỷ Vân Phàm nhẹ nhàng lắc đầu, tay cầm bút tiếp tục hoàn thành bản kế hoạch rồi để sang một bên, lại cầm lấy tài liệu cần ký tên được thư ký đưa vào.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh. Sau giờ nghỉ ngơi buổi trưa, vừa hoàn thành công việc buổi chiều thì thư ký gọi điện vào báo có một người họ Kỳ tới, vì không có hẹn trước nên không cho cậu tiến vào ngay.
Nghe được thư ký hỏi có nên cho cậu vào gặp hay không, Kỷ Vân Phàm dứt khoát đồng ý, thế nhưng giây phút gác điện thoại thì lại có chút hối hận.
Cái tâm tình tựa như chờ mong này là thế nào?
Trong lúc anh đang mâu thuẫn thì cửa được mở ra, thư ký mang vẻ mặt tươi cười dẫn theo Kỳ Phong tiến đến. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt cùng quần dài màu cà phê thật thoải mái, toát lên dáng vẻ sinh viên.
"Mang cho tôi hai chén cà phê, cám ơn." Sau khi nói với thư ký, Kỷ Vân Phàm quay sang gật gật đầu với Kỳ Phong, tùy tiện ra hiệu cho cậu ngồi vào chiếc ghế trước mặt mình.
"Ngài Kỷ, ngài Thi không giải thích sự việc rõ ràng, vậy trước hết ngài có thể nói rõ với tôi không?" Sau khi ngồi xuống Kỳ Phong lập tức mở miệng hỏi, ánh mắt thẳng thắn nhìn phía Vân Phàm, con ngươi sáng sủa xinh đẹp. Ánh mắt như vậy khiến Vân Phàm liếc qua đã nhận ra cậu có hứng thú với việc này. Anh khẽ cười cười nhìn Kỳ Phong, "Cậu có vẻ vui nhỉ."
Kỳ Phong phì cười, nhìn Kỷ Vân Phàm gật đầu trả lời, "Đúng là như vậy, bị ngài phát hiện rồi."
"Vì sao?"
"Đây là cơ hội hiếm có, hơn nữa cá nhân tôi cũng rất thích kế hoạch này của công ty."
Kỳ Phong nói xong thì đánh một cái liếc mắt tinh quái với Kỷ Vân Phàm, vẻ mặt này khiến anh có chút bất ngờ mà giật mình.
Kỷ Vân Phàm hơi hiểu ra vì sao Kỳ Phong có thể lấy được thiện cảm của Thi Hựu dễ dàng như vậy. Con người vui vẻ hoạt bát như vậy quả thật khiến cho người ta bất giác mà muốn thân cận.
Anh nhướn mi gật nhẹ, trong lòng mang theo lo lắng mà giải thích sự việc với Kỳ Phong. Nếu cả Kỳ Phong và Thi Hựu đều bảo rằng không tiết lộ bí mật, vậy trong hoàn cảnh hiện tại tất nhiên cần làm rõ tình huống của dự án.
Vào lúc thư ký mang cà phê tới, Kỷ Vân Phàm cũng vừa giải thích xong mọi chuyện. Kỳ Phong nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó hơi cúi mặt suy nghĩ.
Từ góc nhìn của Kỷ Vân Phàm có thể thấy viền mắt dài nhỏ và hàng lông mi đen thật dài. Tuy rằng trông có vẻ không thật nhưng lại mang theo cảm giác đẹp đẽ khác thường, giống như trước mặt anh không phải một người mà là một bức tranh.
"Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi, ngài Kỷ."
Sau một lúc lâu, Kỳ Phong ngẩng đầu lên. Vẻ tươi cười càng nổi bật hơn, trên mặt lộ biểu cảm nóng lòng muốn thử hệt như đứa trẻ chờ ăn kẹo. Kỷ Vân Phàm bỗng cảm thấy dáng vẻ này của cậu rất phù hợp với khí chất.
"Gọi tôi Vân Phàm là được rồi." Thản nhiên nói một câu, Kỷ Vân Phàm hơi cười với Kỳ Phong đang có chút kinh ngạc, sau đó mở ra bản dự án.
Kỳ Phong nhìn anh một lúc lâu mới cười đồng thời thu lại ánh mắt, lại nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kỷ Vân Phàm nghe được liền ngẩng đầu nhướn mi nhìn cậu, biểu tình gian manh hỏi làm sao.
Khuôn mặt Kỳ Phong vui vẻ, vừa cười vừa giải thích, "Lần trước gặp nhau ở Comet, tôi còn cho rằng Vân Phàm anh là người không dễ ở chung."
Kỷ Vân Phàm nghe vậy cũng không nhịn được khẽ cười lên, lại nhớ tới lần trước mình sơ ý trước mặt Kỳ Phong, hơi lắc lắc đầu rồi cũng không giải thích gì thêm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!