Anh không đứng thẳng dậy mà ngược lại còn áp sát hơn vài phần.
Gần đến mức hơi thở hai người như hòa vào nhau.
Anh—
"Phía sau bên trái em có một dì đang cười suốt, dì ấy đang chụp ảnh kìa, em có quen không?"
Tôi giả vờ vô tình liếc nhìn.
Một thoáng bất lực: Là bạn của mẹ em.
Thẩm Việt Ồ một tiếng, lại lắc lắc bàn tay đang đan vào nhau.
Nụ cười ranh mãnh:
"Vậy không phải càng nên thế này sao?"
Thế là hai người tay trong tay đi về phía trước.
Tôi cuối cùng vẫn có chút không tự nhiên.
Mãi đến khi Thẩm Việt giả vờ lơ đãng hỏi:
"Anh ta nhận ra rồi à?"
Tôi sững người, mãi sau mới nhận ra anh ta trong miệng Thẩm Việt là chỉ ai.
Ừm.
Nghĩ đến ánh mắt đầy ẩn ý của Bùi Quý Xuyên trước khi đi.
Tôi lại hơi lo không biết anh ấy có về nói với mẹ tôi không.
Anh ấy rất hiểu em.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"Còn hiểu em hơn cả Dì Khương à?"
Tôi khựng lại: Đúng vậy.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận.
Nhưng Bùi Quý Xuyên quả thực là người hiểu tôi nhất trên đời này.
Anh ấy chiếm trọn cả thanh xuân của tôi.
Bàn tay đang nắm tay tôi không hiểu sao đột nhiên siết chặt lại.
Vậy à. Thẩm Việt gật đầu.
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, ý cười dần dần lan tỏa trong đôi mắt đẹp ấy.
"Nhưng con người đều sẽ thay đổi."
Anh nói:
"Biết đâu một ngày nào đó, vị trí người hiểu em nhất lại bị người khác thay thế thì sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!