Vì trước đây cũng từng có tiền lệ đang ăn cơm dở phải đi xử lý việc gấp.
Nên lúc Bùi Quý Xuyên rời đi, không ai cảm thấy có gì bất thường.
Chỉ có Thẩm Việt gọi tôi một tiếng:
「Ninh Ninh.」
「Sao thế?」
Ánh mắt tôi rời khỏi người Bùi Quý Xuyên.
Lại chạm phải ánh mắt của Thẩm Việt.
Anh nhìn tôi chăm chú, khóe môi hơi nhếch lên.
「Không có gì.」
Thẩm Việt dừng lại một chút, nói như chốn không người: 「Chỉ là muốn em nhìn anh nhiều hơn. Đừng nhìn người khác, anh sẽ ghen đấy.」
Tôi: 「...」
Mặt không cảm xúc che điện thoại đi.
Thầm nghĩ tên Thẩm Việt này quả nhiên nhập vai nhanh thật.
Bị làm gián đoạn như vậy.
Tôi đã bỏ lỡ cử chỉ tay của Bùi Quý Xuyên khi anh ấy đi được vài bước, quay đầu lại nhìn tôi.
Mà điều đó có nghĩa là tối đến anh ấy sẽ lén đưa tôi ra ngoài chơi.
Rất nhiều năm qua đều như vậy.
6
Ngoại trừ Bùi Quý Xuyên rời đi giữa chừng.
Bữa cơm này mọi người đều ăn rất vui vẻ.
Đặc biệt là sau khi có Thẩm Việt tham gia trò chuyện.
Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến tài ăn nói dẻo miệng của người này lợi hại đến mức nào.
Chẳng trách trước đây Bùi Quý Xuyên cứ lo tôi sẽ bị Thẩm Việt lừa mất.
Nhưng sau đó khi Thẩm Việt đồng ý với mẹ tôi là sẽ đến nhà tôi ăn Tết.
Tôi vẫn bị sốc.
「Anh cũng dám đồng ý thật à!」
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Về đến phòng, tôi không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: 「Mẹ em tinh lắm đấy, đến lúc bị bà phát hiện anh là đồ giả, em xem anh kết thúc thế nào!」
「Là em chủ động gọi điện thoại, lại chủ động để anh ra mắt phụ huynh.」
Thẩm Việt hỏi ngược lại: 「Nếu anh không phối hợp đồng ý đến, chẳng phải càng chứng tỏ có tật giật mình sao?」
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!