Chương 2: (Vô Đề)

"Thật sự chỉ vì bận thôi sao?"

Bùi Quý Xuyên cúi đầu nhìn tôi, buông một câu.

Vẻ mặt không cảm xúc khi anh ấy nhìn chằm chằm người khác khá là đáng sợ.

Bị nói trúng tim đen, tôi bất giác chột dạ.

Chỉ đành giả vờ cau mày phản bác: "Đương nhiên rồi! Em còn đang chờ tăng chức tăng lương để sớm thành quý cô thành thị nữa đó!"

Đôi mắt đen thẳm ấy nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu.

Bùi Quý Xuyên đột nhiên bật cười.

Anh ấy đưa tay lên xoa đầu tôi.

Giả vờ vô tình nhưng lại thoáng vẻ tủi thân:

"Vậy thì tốt rồi, anh còn tưởng em không muốn gặp anh cơ đấy."

Tôi cười gượng, rồi ngó đầu nhìn ra sau lưng anh ấy.

"Hứa Chiếu Tuyết đâu rồi? Anh không gọi cô ấy lên ăn cơm cùng à?"

Tôi thầm nghĩ trời lạnh thế này, người ta đã đến tận dưới nhà rồi mà không mời lên.

Bùi Quý Xuyên trở nên không ga lăng như vậy từ bao giờ thế nhỉ.

Tôi không để ý thấy người Bùi Quý Xuyên cứng đờ lại.

Nụ cười trên mặt cũng nhạt đi ít nhiều.

Giọng anh ấy bình thản: "Cô ấy có việc nên về trước rồi.

"Hơn nữa, người nhà khó khăn lắm mới tụ tập ăn bữa cơm, gọi cô ấy đến làm gì."

Tôi "Ồ" một tiếng, không nói gì thêm.

Thầm nghĩ bụng dù sao cũng chẳng bao lâu nữa.

Hứa Chiếu Tuyết sẽ lên nhà ăn cơm cùng thôi.

3

Hứa Chiếu Tuyết là mối tình đầu của Bùi Quý Xuyên.

Dù sau này lúc chia tay hai người có chút không vui vẻ.

Nhưng Hứa Chiếu Tuyết vẫn là một sự tồn tại đặc biệt đối với Bùi Quý Xuyên.

Nhận thức này càng trở nên mãnh liệt khi tôi thấy bài đăng trên vòng bạn bè của Hứa Chiếu Tuyết vào hôm sinh nhật cô ấy.

Đó là bức ảnh cắt bánh kem.

Bàn tay cầm d.a. o trắng trẻo, thon dài.

Chỗ ngón cái có một nốt ruồi nhỏ rất mờ.

Tôi nhận ra ngay đó là tay của Bùi Quý Xuyên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!