Thẩm Việt ho sặc sụa, giọng cũng lớn hơn:
"Làm gì có chuyện đó!"
Rõ ràng là chột dạ.
Tôi cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Việt.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Việt chịu không nổi trước, chậc một tiếng.
"Anh chỉ nhìn ảnh tìm cảm giác thôi, phát hiện tim đập ổn định như thiền sư nhập định vậy."
Rồi sao nữa?
"Rồi hôm đó bạn anh đột nhiên gửi cho anh một tấm ảnh của em."
Thẩm Việt ngừng lại, vô thức l.i.ế. m môi.
Cuối cùng chính anh ấy cũng thấy hơi buồn cười:
"Lúc đó tim đập nhanh đến mức anh còn nghi mình bị bệnh. Tối hôm đó, anh đã mơ thấy em."
Mơ thấy gì thì Thẩm Việt không nói.
Nhưng nhìn vành tai đỏ đến sắp rỉ m.á. u ẩn dưới mái tóc đen kia.
Tôi rất sáng suốt không hỏi tiếp.
Thôi xong, lần này đến lượt tôi bị làm cho đỏ mặt rồi.
Không nói nữa, tôi hoảng hốt quay mặt đi, Chúng ta đi thôi.
Nhưng Thẩm Việt lại như đã lấy lại bình tĩnh.
Giọng điệu cố chấp:
"Anh đã trả lời em nhiều câu hỏi như vậy, em vẫn chưa trả lời anh."
"Trước đó em đột nhiên lạnh nhạt với anh... là vì ghen đúng không?"
Người luôn tỏ ra nắm chắc phần thắng trong mọi chuyện, lúc nói câu này.
Âm cuối mang theo chút mong đợi và háo hức nho nhỏ.
Khiến tôi thực sự không thể nói ra bất kỳ lời từ chối nào.
Thế là tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ừ hử qua loa một tiếng.
Thẩm Việt bật cười.
Như đứa trẻ được cho kẹo.
Anh ấy nhìn tôi, đột nhiên nói:
"Thật ra anh chỉ cho mình một năm thôi."
Gì cơ?
"Trong vòng một năm nếu em vẫn chưa ở bên Bùi Quý Xuyên, thì anh sẽ dùng mọi cách để cướp em về. Nhưng xem ra bây giờ, tình hình cũng không tệ đến thế, ít nhất anh không cần dùng đến mấy thủ đoạn hạ sách kia."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!