Chương 10: (Vô Đề)

Anh chuyển chủ đề:

"Dì Khương nói em làm thủ công từ nhỏ đã không khéo rồi. Vậy nên, anh có thể mong đợi món quà của mình một chút không?"

Những cảm xúc khó hiểu ban nãy lập tức bị xóa nhòa.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Tôi lườm anh ta:

"Em vẫn đan được một cái khăn quàng cổ tử tế nhé."

Anh biết lâu rồi.

Thẩm Việt lẩm bẩm.

Tôi không nghe rõ: Gì cơ?

Không có gì, Thẩm Việt đứng thẳng dậy, nhìn tôi,

"Lần này là tặng riêng cho anh à?"

Tôi bị hỏi một cách khó hiểu, không nhịn được mà đảo mắt:

"Anh tưởng đối với em, đan một cái khăn quàng cổ là chuyện dễ dàng lắm à?"

Chẳng biết chữ nào trong câu này chạm đúng điểm của Thẩm Việt.

Anh đột nhiên cười phá lên, rất vui vẻ.

Đôi mắt sáng lấp lánh.

Tôi lại không nhịn được, mặt hơi nóng lên.

Được rồi, tôi xua tay, đi ra ngoài cửa,

"Anh bận cả ngày rồi, nghỉ sớm đi."

Cũng là lúc nãy khi Thẩm Việt đứng thẳng dậy, một nét mệt mỏi thoáng qua trên mặt mới khiến tôi nhớ ra.

Người này lái xe đến đây.

Chỉ vừa đi được hai bước tôi lại bị anh gọi lại:

Thích Ninh.

Sao thế?

Thẩm Việt rất ít khi gọi cả họ lẫn tên tôi.

Từ lần gặp đầu tiên, anh ta toàn gọi tôi bằng một cái tên thân mật nghe không đứng đắn cho lắm.

Tôi tưởng có chuyện gì quên mất, quay đầu lại.

Lại thấy Thẩm Việt đứng bên giường.

Anh nói:

"Thật ra ban ngày anh còn nói thiếu một lý do."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!