Tiêu Thừa Minh bị ăn những cú đấm liên tiếp chỉ biết lấy tay chặn lại.
Anh trai thế mà lại tung đấm không nương tay, cứ như vậy mà tới tấp.
Tiêu Thừa Minh lúc này đây muốn khóc luôn rồi, cậu cũng chỉ biết phòng thủ lại anh của cậu thôi, chứ không còn cơ hội đâu mà tấn công lại.
Anh trai quá ác!
Tiêu Thừa Minh vừa né vội vừa nói:
"Này! Thôi thôi! Dừng lại ngay! Em không đánh với anh nữa!"
Tiêu An gương mặt không cảm xúc như không nghe thấy, đấm thêm vài cái mạnh nữa, cậu mới chịu dừng tay lại.
Tiêu Thừa Minh lúc này chỉ biết chửi thầm mình ngu quá đi, tại sao hôm nay lại rảnh rỗi đi theo anh cậu đến phòng Boxing làm gì? Rồi còn hùng hổ mở miệng thách đấu nữa.
Anh của cậu đánh ác như vậy, hôm nay cậu mới được mở mang tầm mắt.
Thì ra trước kia đều là anh của cậu không chịu thể hiện ra, làm cậu cứ nghĩ bản thân hơn anh mình được ở mảng này.
Sai lầm rồi!
Cậu thật sai lầm!
Tiêu Thừa Minh ngồi thở hồng hộc không ra hơi,
"Mệt quá, anh bị cái gì mà đánh ác thế? Cái gương mặt này của em còn dùng để tán gái nữa đấy. Anh mà đánh bị thương, thì em còn mần ăn được gì nữa."
Đáp lại Tiêu Thừa Minh là không có câu trả lời nào, Tiêu An gỡ găng tay vứt xuống rồi cầm balo lên.
Tiêu Thừa Minh nói:
"Này. Anh đi đâu thế?"
Tiêu An mặc áo khoác vào, rồi đeo balo đi một mạch ra ngoài không nói năng câu nào.
Tiêu Thừa Minh cũng nhìn ra được tâm trạng đang không tốt của anh mình, cậu cũng chỉ biết ngồi thở cho hết mệt.
Tiêu An đi bộ ở công viên, thì thấy có một bé trai và một bé gái đang ngồi chơi đồ hàng với nhau.
Không hiểu sao, cậu chợt dừng bước chân lại nhìn hai đứa nhỏ chơi đồ hàng.
Bé gái nói:
"Mẹ tớ mới mua cho tớ một con diều đó, mai tớ sẽ rủ cậu đi thả diều nha. Chắc chắn cậu sẽ thấy thả diều rất là vui luôn."
Bé trai nói:
"Được nha, khi đó để tớ cầm dây cho cậu chạy."
Bé gái vui vẻ cười, Ừm...
Nghe được cuộc nói chuyện này, khiến Tiêu An liền nhớ ngay đến Trạch Lan, cậu nhớ lại cái cảnh hồi nhỏ cả hai cùng đi thả diều với nhau.
Trạch Lan cũng nói là muốn cậu cầm dây diều, còn Trạch Lan sẽ cầm diều chạy đi.
Tiêu An nắm chặt tay khi nhớ đến cái cảnh thân thiết của Trạch Lan với Nhu Nhu kia, nó cứ mãi hiện lên ở trong đầu của cậu mà không chịu mất đi.
Càng ngày nó cứ hiện lên càng rõ ràng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!