Chỉ còn cách vài ngày nữa là bắt đầu khai giảng năm học mới, Trạch Lan năm nay sẽ bước vào lớp Mười.
Sau khi chuyển nơi ở, cậu cũng rất nhanh đã thích nghi được với cuộc sống ở nơi đây.
Không ngờ cũng mau thật, chẳng mấy chốc mà đã năm năm rồi đấy.
Trạch Lan sẽ học chung với em họ của mình là Trạch Yến Nhu, ngoài ra, cậu cũng quen được mấy người bạn và thân với nhau từ đấy tới bây giờ.
Chẳng mấy chốc mà cũng đã thân với nhau được năm năm rồi, mới khi đó nhìn nhau còn lạ lẫm, giờ thì cũng đã đến tuổi này rồi.
Cả đám có gì là suốt ngày rủ nhau đi karaoke, trà sữa, rồi xem phim với nhau rất thường xuyên.
Lần này sau khi thi chuyển cấp xong, cả đám thoải mái hẳn ra, cả bọn lại bắt đầu chuỗi ngày rủ nhau ăn chơi trong hè.
Bình thường Trạch Lan lười học, nhưng không thể nào thi rớt được, lười thì lười chứ mấy cuộc thi cậu đều nghiêm túc mà học.
Không thôi thì rớt như chơi là tới công chuyện với bố.
Tuy bố mẹ không ép cậu phải học giỏi, vì bố mẹ cũng thừa biết cậu học như thế nào, nhưng mà cũng tuyệt đối không được thi rớt hay ở lại lớp, đó như là một cam kết đối với bố mẹ.
Đang ngồi uống trà sữa thì Trạch Yến Nhu giành lấy cái đùi gà trong tay của Trần Tiểu Cường rồi cười vui vẻ,
"Cậu đúng là sơ sẩy quá rồi nha Tiểu Cường."
Trần Tiểu Cường bị mất đồ ăn bây giờ mới kịp phản ứng lại,
"Này nha, Nhu Nhu kia, cậu đúng là không công bằng, nhân lúc tôi không để ý mà giành lấy của tôi. Mau trả lại đây cho tôi ngay."
Trạch Yến Nhu vui vẻ lêu lêu vào mặt Trần Tiểu Cường, Nằm mơ đi nha.
Nói rồi Trạch Yến Nhu liền cắn cái đùi gà trong tay ăn ngon lành.
Trần Tiểu Cường đành ngậm đắng nuốt cay mà nhìn đồ ăn ngon ngay trước mắt mình bị giành lấy.
Trạch Lan và Trương Nghi Niên chỉ nhìn cả hai người này mà cười, Ha ha, lại nữa rồi.
Nhìn Trạch Yến Nhu như vậy, Trần Tiểu Cường nhếch miệng cười nhẹ như không cười.
Chuyện này quá thường rồi, là cậu cố tình, cậu biết thế nào cũng sẽ như vậy.
Lúc nào cũng chỉ giả vờ với cô để cho vui mà thôi, chứ thật sự là cậu muốn để cho cô ăn.
Trạch Lan thấy vậy huých nhẹ cùi chỏ vào tay Trần Tiểu Cường mà nói nhỏ:
"Nói thật với tôi đi, cậu thích Nhu Nhu em tôi đúng không?"
Trần Tiểu Cường gương mặt hơi bất ngờ, cậu nói nhỏ:
"Sao cậu lại được hay thế?"
Trạch Lan xích ghế lại chỗ Trần Tiểu Cường hơn,
"Cậu nghĩ mắt của tôi chắc là chỉ để trưng quá, chơi với nhau từ hồi đó đến giờ, chẳng lẽ tí manh mối này tôi lại không nhìn ra hay sao?"
Trần Tiểu Cường gương mặt bái phục,
"Cậu tuyệt đối không được nói cho Nhu Nhu biết đấy. Tôi xin cậu đấy, làm ơn đi."
Trạch Lan giọng nói rất chắc chắn,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!