Chương 3: Gặp Gỡ

Hôm sau Lâm Mặc dậy sớm, bà vẫn cần phải dọn dẹp lại căn nhà cho kĩ càng hơn vì hôm qua chỉ là dọn dẹp tạm thời qua loa cho ổn định mọi thứ.

Tiêu An nằm trên giường ngủ, nghe thấy có tiếng động thì tỉnh dậy.

Lâm Mặc ngồi cắt từng cành hoa trong bó hoa mà bà đi chợ mua hồi sáng, bà cẩn thận cắm từng cành hoa tươi vào chiếc bình sứ nhỏ.

Thấy tiếng mở cửa, Lâm Mặc quay ra đằng sau thì thấy Tiêu An đã dậy, "Mẹ đã đánh thức con rồi sao?"

Tiêu An: "Không ạ, con ngủ đủ rồi."

Lâm Mặc:

"Nếu như đã dậy rồi thì con mau đi đánh răng rửa mặt để ăn sáng đi, mẹ đã làm xong đồ ăn sáng rồi. Hôm nay mẹ sẽ dẫn con đến trường để làm thủ tục nhận lớp."

Tiêu An nghe lời mẹ vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, một lát thì xong, hai mẹ con cùng nhau ngồi vào bàn ăn sáng, ăn xong Tiêu An vào phòng lấy tập lại sofa ngồi xem lại bài cũ mà cậu đã học ở trường cũ.

Còn Lâm Mặc thì ra ngoài hỏi hàng xóm gần đây xem trường tiểu học ở đâu, tiện thể bà cũng đã chào hỏi mấy người hàng xóm sống xung quanh nơi này, rất nhanh đã làm quen được với mọi người sống ở đây.

Không ngờ mọi người ở đây rất thân thiện, còn hơn những gì mà bà đã tưởng tượng, tán gẫu vài câu, sau đó Lâm Mặc cùng Tiêu An đón xe buýt đến trường tiểu học.

***

Ngôi trường này lớn hơn ngôi trường mà trước đây Tiêu An đã học rất nhiều, những cây lim xẹt hoa nở rộ trông rất đẹp, từng chùm rồi lại từng chùm vàng trông chói mắt cực kì, đang là mùa hoa nở có khác, trong bồn trồng đủ loại hoa nhỏ đầy màu sắc đẹp mắt.

Sân cho học sinh vui chơi rất lớn, tha hồ mà đuổi bắt nhau.

Trường cũ của Tiêu An chỉ có vài cái đu quay, cầu trượt cũng chỉ có hai cái, nhưng mọi thứ đều đã cũ kĩ hết, thế mà ở đây đu quay và cầu trượt đều nhiều hơn, nhìn còn mới và đẹp hơn rất nhiều.

Ngôi trường này, cơ sở vật chất mọi thứ đều tốt hơn trường cũ rất nhiều lần.

Nhưng đối với Tiêu An thì lớn cũng vậy, cũng đều là để học mà thôi.

Tiêu An đứng bên ngoài chờ mẹ nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm của mình.

Giáo viên chủ nhiệm của Tiêu An là một người phụ nữ, năm nay tầm khoảng gần bốn mươi, trên mặt đeo kính.

Tuy đã bốn mươi rồi, nhưng nhìn trên mặt cô vẫn chưa hề thấy có nếp nhăn nào, cô nhìn vẫn rất trẻ trung, thoạt nhìn chỉ lớn hơn Lâm Mặc vài tuổi.

Ngồi chờ mẹ nói chuyện với cô cũng chán không có gì làm, Tiêu An thấy cũng phải một lúc nữa mới xong, nên quyết định đi dạo xung quanh đây, xem thử trường mới mà mình học sẽ như thế nào.

Tiêu An càng đi thì bắt đầu nghe thấy tiếng nô đùa rõ hơn, bây giờ đang là giờ ra chơi nên mới náo nức như vậy.

Đa số các học sinh tập trung ra sân mà chơi với nhau, nên chỗ Tiêu An đi không thấy ai, hẳn đây là khu vực gần chỗ của giáo viên, nên học sinh không dám lại đây để nô đùa với nhau.

Tiêu An đi dạo ở hành lang, lúc này cậu nghe thấy tiếng học sinh ở xa xa thì phải.

Không ngờ vẫn có người chạy ra chỗ khu vực này nô đùa cho được.

Tiêu An dừng lại không tiếp tục đi nữa, cậu thử nghe xem tiếng nô đùa có phải đúng là ở phía trước kia không?

Nghe thấy tiếng này ngày một càng gần và rõ hơn.

Hình như đây chính là tiếng rượt đuổi nhau thì phải?

Tiêu An tiến lên phía trước xem, lúc này cậu thấy mấy bạn nữ đang đuổi theo một bạn nam, trong miệng thì cứ hô đứng lại không được chạy.

Tiêu An nhìn thấy một cậu bạn, nhìn thì cũng trạc tuổi với cậu, một cậu bạn với gương mặt nhìn rất trắng trẻo và năng động.

Gương mặt Trạch Lan đổ mồ hôi do chạy mệt, cậu nhanh chóng lấy tay lau mồ hôi trên trán đi rồi tiếp tục chạy về phía trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!