Chương 29: (Vô Đề)

Hôm sau cả nhà ăn sáng với nhau xong, Tiêu Phong Trác nhận được điện thoại, ông nói chuyện khá lâu.

Hành lý cũng đã sớm được chuyển lên xe xong hết rồi, có thể xuất phát luôn rồi, nhưng nghe Tiêu An, ông đợi thêm một lát nữa mới khởi hành.

Tiêu An biết với tình hình của ông nội, thì không thể cứ thế mà chờ đợi lâu được nữa.

Cậu ngồi trên sofa đợi suốt từ sáng đến giờ chỉ nhìn lên canh đồng hồ, để canh cho đến khi gần giờ ra chơi ở trường.

Tiêu An đứng dậy,

"Chúng ta đi được rồi, nhưng hãy lái xe đến trường, con muốn đến tạm biệt Trạch Lan. Con vẫn chưa nói tạm biệt với cậu ấy được."

Lâm Mặc bất ngờ, bà vốn tưởng mọi chuyện đã xong xuôi rồi chứ,

"Con chưa nói với Trạch Lan sao? Mẹ tưởng là từ hôm qua rồi, nhưng mà không sao, gặp mặt vẫn sẽ tốt hơn nói chuyện điện thoại đấy."

"Điện thoại hư, nên con không gọi điện nói được."

Tiêu An ỉu xìu mà nói, thật ra cậu lại muốn nói chuyện qua điện thoại hơn, cậu sợ gặp mặt Trạch Lan rồi lại không nỡ mà xa Trạch Lan được.

Nói chuyện qua điện thoại thì ít nhiều gì, cậu cũng che giấu được cảm xúc với Trạch Lan hơn.

Từ hôm mà Tiêu An quyết định, Lâm Mặc thấy con ít nói hẳn đi, tâm trạng lúc nào cũng chỉ buồn, không có một tí vui vẻ nào.

Hai hôm nay Trạch Lan thấy Tiêu An không có đi học, cậu lo không biết Tiêu An có bị gì không nữa? Hay là Tiêu An đã bị bệnh rồi nên mới không đi học được? Đã thế gọi điện cũng không bắt máy nữa, không có Tiêu An nên cậu cũng lười ra chỗ cũ của cả hai để ăn cơm.

Cậu đành ngồi ở trong lớp ăn luôn khỏi ra.

An An lại chỗ Trạch Lan, nói:

"Sao cậu ngồi ăn có một mình vậy hả? Hay là chúng ta cùng ngồi ăn chung nhé."

Trạch Lan cúi đầu ăn cơm, nghe vậy cậu mới ngẩng đầu lên thì thấy là An An, trên tay còn cầm theo hộp cơm nữa,

"Cậu có thể ra căng tin ăn với bạn của cậu mà, tớ ngồi một mình nên quen rồi."

An An hơi nhõng nhẽo,

"Tớ muốn ngồi ăn chung với cậu cơ."

Trạch Lan cũng không phải dạng cọc cằn với các bạn gái, mặc dù cậu không thích tính cách của An An, nhưng cậu cũng sẽ không đuổi bạn đi như vậy,

"Vậy thì tùy cậu vậy."

An An vui vẻ kéo ghế từ bàn trên quay xuống bàn phía dưới, rồi ngồi ăn cơm với Trạch Lan.

Tiêu An đến lớp tìm Trạch Lan thấy được cảnh này, nhìn thấy An An gương mặt cậu chỉ toàn là sự lạnh lùng cùng không ưa một chút nào.

Cậu vẫn đứng ở bên ngoài chưa vào.

An An:

"Nè nha, cậu chơi với tớ đi, tụi mình biết nhau lâu hơn Tiêu An mà."

Trạch Lan có chút khó chịu vì nghe nói như vậy,

"Tớ không thích chơi với cậu, tớ thích chơi với Tiêu An nhất."

Tiêu An ở ngoài nghe được, trên mặt liền rất vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!