Chương 27: Lời Khuyên

Tiêu An nói:

"Từ nhỏ đến giờ, mình chưa từng thấy mặt bố của mình. Cho đến hôm nay, chính là lần đầu tiên mà mình được thấy, cậu biết không?"

Trạch Lan nghe chuyện Tiêu An kể, không nhịn được mà rưng rưng.

Tiêu An quay sang, gương mặt cậu đầy hoảng loạn khi nhìn thấy Trạch Lan như vậy,

"Cậu làm sao vậy? Mình làm gì khiến cậu không vui sao?"

Trạch Lan bỗng ôm Tiêu An, cậu không nhịn được mà khóc,

"Không có...! chỉ là...! mình không nhịn được mà khóc thôi."

Tiêu An lấy tay vỗ nhẹ lưng của Trạch Lan mà an ủi, rồi cũng không nói gì.

Một lúc thì Trạch Lan ngừng khóc buông Tiêu An ra.

Tiêu An lấy tay quẹt hết nước mắt đọng trên khóe mắt của Trạch Lan đi.

Trạch Lan không ngờ dì và Tiêu An lại trải qua một câu chuyện rất buồn như thế.

Đằng sau câu chuyện không có bố của Tiêu An, thì ra lại là một câu chuyện đầy xúc động như vậy.

Từ nhỏ, cậu đã được sống hạnh phúc bên bố mẹ, nhưng Tiêu An thì lại không được như cậu.

Chỉ mới vừa chào đời thôi, mà Tiêu An đã phải xa bố như vậy rồi.

Nghĩ đến đây, Trạch Lan lại cảm thấy rất tội cho Tiêu An, hai mắt lại hơi đỏ lên.

Tiêu An thấy hai mắt của Trạch Lan đỏ lên nữa, cậu vội nói:

"Cậu đừng khóc nha, mình không muốn thấy cậu khóc như vậy đâu."

Trạch Lan chỉ gật đầu, cậu không biết nên nói gì để an ủi Tiêu An nữa, cậu không biết lựa lời an ủi làm sao để cho Tiêu An không buồn.

Chẳng nghĩ được gì nữa, cậu chỉ biết nắm lấy tay của Tiêu An.

Tiêu An nhìn bàn tay đang được nắm lấy của mình, lúc này sự buồn bã kia của cậu như được xoa dịu xuống bởi vì cái nắm tay quan tâm lo lắng này của Trạch Lan dành cho.

"Mình không biết an ủi cậu như thế nào nữa, mình không ngờ cậu phải trải qua những chuyện như vậy. Cậu, cậu hãy vui lên đi nha, lúc nào mình cũng ở bên cạnh cậu hết á. Lúc nào mình cũng sẵn sàng nghe cậu tâm sự hết đó." Trạch Lan giọng nói có chút yếu ớt do mới khóc xong.

Tiêu An nghe Trạch Lan nói lời này, trong lòng thấy thật ấm áp,

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Trạch Lan." Cậu hờ hững nói tiếp: "Lúc trước cũng vì không có bố, đi học bạn bè hay trêu trọc mình.

Những người hàng xóm xung quanh rất không ưa hai mẹ con của mình, họ nói xấu rồi đồn những điều không đúng về mẹ.

Mẹ đã phải đi làm ở quán bar để kiếm tiền nuôi mình, sau đó xảy ra chuyện ở đó, nên phải xin nghỉ.

Rồi cũng vì chuyện đó, nên mẹ của mình đã chuyển đến đây.

"Trạch Lan lúc này tự đặt thử người trải qua những chuyện kia chính là cậu, cậu thật sự chắc chỉ suốt ngày biết khóc thôi. Tiêu An thật mạnh mẽ. Lúc này cậu mới nhớ lại lời nói của Tiêu An đã từng nói với mình,"Vậy ban đầu tính tình của cậu vốn không phải là như vậy, cậu nói cậu bị như vậy là do có một số chuyện.

Là chuyện này đúng không hả?Tiêu An gật đầu,Ừm.Cậu nói tiếp:Cậu có biết hôm nay bố của mình đến đã nói gì không? Bố nói là muốn bù đắp cho mẹ và mình.

Mình không cần, cũng không muốn.

Mẹ sống khổ cực biết bao nhiêu năm thì bố lại không xuất hiện, tại sao bây giờ bố lại xuất hiện, rồi nói muốn bù đắp chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!