Tiếng a này làm cho Tiêu An chợt giật mình dừng chân quay đầu lại.
Cậu thấy Trạch Lan bị té thì trên mặt đầy hốt hoảng, gương mặt đầy lo lắng cực kì.
Tiêu An vội lại chỗ của Trạch Lan,
"Xin lỗi. Là tại mình. Cậu, cậu có bị làm sao không?"
Trạch Lan gương mặt đáng thương muốn khóc đến nơi, trước giờ Tiêu An không có bỏ mặc cậu như vậy bao giờ mà,
"Cậu...! cậu rất đáng ghét. Mình không thèm chơi với cậu nữa đâu!"
Nhìn gương mặt của Trạch Lan như vậy, lòng Tiêu An cảm thấy nhói lên.
Tại sao cậu có thể bỏ mặc không quan tâm Trạch Lan như thế chứ? Sự tức giận đã khiến cậu không nghe gì hết mà làm lơ những lời nói của Trạch Lan.
Đúng thật là ngu ngốc mà.
Tiêu An đỡ Trạch Lan đứng dậy, chân của Trạch Lan bị ngã trầy da một bên đầu gối.
Tiêu An thật chỉ muốn đánh chết bản thân, cậu vừa làm cái điều ngu ngốc gì đây?
"Mình xin lỗi. Cậu ngã đau lắm đúng không? Mình đưa cậu đi đến trạm y tế nha." Tiêu An giọng nói lo lắng cùng ân hận.
Trạch Lan giận hất tay Tiêu An ra không cho đỡ, tuy là hất ra nhưng sức nhẹ nhàng như không, cậu đi vài bước về trước tỏ rõ ý muốn không cần giúp đỡ,
"Không cần cậu, mình tự đi được."
Trạch Lan giọng nói có phần uất ức cùng giận dỗi rất rõ.
Cậu giận Tiêu An rồi.
Tiêu An đi lên cầm tay của Trạch Lan lại,
"Cậu giận mình rồi sao?"
Trạch Lan nói là muốn đi, nhưng chỉ là nói giận dỗi, cậu vẫn đứng lại không có đi thật,
"Mình không thèm giận cậu đâu."
Cái giọng điệu này không giận thì còn là gì nữa.
Tiêu An không buồn vì bị giận, cậu chỉ đau lòng vì chân của Trạch Lan té bị trầy da, lúc này chỗ bị té đó cũng đã rướm máu rồi.
Cậu sao có thể để Trạch Lan một mình giận rồi tự đi một mình được cơ chứ.
Không hỏi Trạch Lan gì nữa, Tiêu An tự động đi lên phía trước cõng Trạch Lan đi đến trạm y tế.
Trạch Lan giọng nói vẫn còn giận dỗi không chịu,
"Không cho cậu cõng mình, không cho mà."
Tiêu An không để tâm mấy lời giận dỗi kia mà vẫn tiếp tục đi, Trạch Lan nói đúng một lần rồi cũng im lặng không nói thêm gì nữa.
Đến trạm y tế, Trạch Lan được sát trùng sơ qua rồi dán băng lại chỗ bị trầy.
Cũng không có tốn công sức gì, nên nhân viên chỉ làm cho không cũng không lấy tiền gì.
Khi đi ra ngoài, Trạch Lan không còn giận dỗi gì nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!