Chương 17: Mời Sinh Nhật

Cũng còn vài ngày nữa là thi học kì I rồi.

Tiêu An vẫn kèm cho Trạch Lan mỗi ngày, cậu đã nói chuyện với mẹ của Trạch nhiều hơn.

Cách mà mẹ của Trạch Lan đối với cậu, chính là xem cậu như Trạch Lan vậy, đối xử với cậu, giành những quan tâm cho cậu đều như là Trạch Lan vậy.

Việc này Tiêu An cảm nhận rất rõ, cậu cảm nhận được sự quan tâm hệt như mẹ của mình.

Cả hai ai cũng đều rất tốt, ngoài mẹ ra, thì cậu còn gặp được người tốt như thế cơ.

Thấy Tiêu An đến, Kiều Thiên Nguyệt kêu cậu ngồi xuống ghế, bà đưa nước ép cam cho cậu uống.

Nhìn đứa nhỏ vẫn lễ phép nói cảm ơn như vậy, tuy lễ phép nhưng mà khiến Kiều Thiên Nguyệt cảm thấy có chút hơi xa cách với mình.

Vẫn như thường lệ, bà lại dặn dò lần sau đừng có cảm ơn gì nữa.

Tiêu An nghe vậy thì gật đầu.

Để cảm ơn Tiêu An đã kèm học cho Trạch Lan, Kiều Thiên Nguyệt rất muốn cho đứa nhỏ một chút tiền ăn vặt.

Thế nhưng bà thấy đứa nhỏ này tuy cùng tuổi với Trạch Lan nhà mình, nhưng bà cảm thấy nếu mà cho tiền, chắc chắn cậu sẽ không chịu nhận.

Thôi thì bỏ cho tiền qua đi vậy.

Kiều Thiên Nguyệt vẫn rất muốn cho Tiêu An một phần quà gì đó, vì đã dành công sức ra giúp Trạch Lan của bà nhiều như vậy.

Bà để cái túi đã chuẩn bị sẵn từ trước lên trên bàn,

"Dì có một chút bánh kẹo muốn cho con, cảm ơn con vì đã chịu khó tốn thời gian, kèm cho Trạch Lan nhà dì."

Tiêu An nhận lấy cái túi và coi thử bên trong, toàn là những bánh kẹo rất ngon và đắt tiền.

Nhưng mà có điều là cậu không thích đồ ngọt, cậu biết đây là vì dì muốn trả công cho mình, nên cũng vui vẻ mà nhận.

Cậu không ăn, nhưng chắc chắn sẽ có một người rất thích những thứ này đây.

"Con cảm ơn dì rất nhiều."

Kiều Thiên Nguyệt thấy quả nhiên là như thế, bà nghĩ Tiêu An sẽ giống như Trạch Lan, nên nghĩ đến mấy cái này đầu tiên.

Nhận là bà vui rồi.

"Trạch Lan chắc lại đang chơi game ở trên phòng nữa đây, cái thằng này đúng thật là, phải chăng Trạch Lan mà được như con thì tốt biết mấy rồi."

Trạch Lan đi từ trên lầu xuống, nghe được cuộc nói chuyện của mẹ và Tiêu An thì giả vờ tức giận nói:

"Sao mẹ lại nói xấu con như vậy cơ?"

Tiêu An khẽ cười nhẹ vì bộ dạng giả giận dễ thương kia.

Trạch Lan đi xuống ngồi bên cạnh Tiêu An.

Kiều Thiên Nguyệt nhìn Trạch Lan:

"Con đó, hư hỏng không được như Tiêu An cho mẹ nhờ."

Trạch Lan bĩu môi không phản bác, Tiêu An nhìn Trạch Lan như vậy, đúng thật là muốn cười quá đi.

Sao Trạch Lan cứ luôn có đủ mọi bộ dạng đáng yêu như vậy chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!