Chương 13: (Vô Đề)

Nói rồi Trạch Lan tiến lên sát mặt lại gần mặt của Tiêu An, tay cậu để lên trán của Tiêu An.

Trạch Lan tiến lại rất gần mặt của Tiêu An, chỉ còn một chút xíu nữa, là gương mặt của cả hai đã chạm vào nhau.

Tiêu An đơ người nhìn gương mặt của Trạch Lan trước mặt gần trong gang tấc, từ trước đến bây giờ, tim cậu chưa bao giờ mà đập nhanh như lúc này, cậu ngây người ra đến nỗi không biết nên làm gì lúc này.

Tiêu An nhìn gương mặt của Trạch Lan đến nỗi không dám thở mạnh, dù chỉ là một cái chớp mắt cậu cũng không dám.

Trạch Lan để tay lên trán Tiêu An một lúc rồi bỏ ra,

"Không có nóng mà, mình nghĩ chắc là do cậu mệt mỏi quá đó."

Tiêu An ngồi im, phải một lúc sau, cậu mới mở miệng nói:

"Cậu...! cậu vừa làm gì vậy?"

Trạch Lan vô tư nói:

"Mình xem ti vi thấy người ta làm như vậy, nên mình cũng làm lại y chang thôi á."

Tiêu An đỏ mặt không nói thêm gì nữa, cậu muốn nói với Trạch Lan cách này vốn không có hiệu quả, nhưng rồi vẫn không mở miệng nói.

Cậu ngồi im, vì vẫn còn cảm thấy xấu hổ vì chuyện vừa rồi mà Trạch Lan mới làm.

Bỗng Trạch Lan kéo tay áo của cậu,

"Mình đi ra ngoài ăn, hay là ở trong lớp ăn vậy?"

Ra ngoài đi. Tiêu An nói đại không hề suy nghĩ gì.

Trạch Lan như mọi hôm sẽ gắp hết cà rốt trong hộp cơm của mình sang hộp cơm cho Tiêu An rồi mới bắt đầu ăn, cứ như vậy mà thành thói quen luôn.

Tiêu An vui vẻ để Trạch Lan gắp cà rốt qua cho mình, lúc Trạch Lan gắp cà rốt, ánh mắt cậu luôn nhìn Trạch Lan rất chăm chú.

"Nè, cậu bị sao vậy hả? Sao cậu lại ngồi ngẩn người ra thế?"

Nghe vậy, Tiêu An mới bình thường trở lại,

"Không có gì đâu, cậu mau ăn đi."

Tiêu An nói tiếp:

"Đúng rồi, cuối tuần này cậu có rảnh không?"

Trạch Lan:

"Mình lúc nào cũng rảnh hết á, mà có chuyện gì sao?"

Tiêu An:

"Mẹ của mình nói muốn mình mời cậu đến nhà chơi, mẹ mình rất muốn gặp cậu. Nghe mình kể về cậu, mẹ liền rất là thích cậu."

Trạch Lan vui vẻ gật đầu đồng ý ngay,

"Vậy quyết định như vậy nha, mình sẽ qua nhà cậu chơi đó."

Sau khi ăn cơm xong, Tiêu An và Trạch Lan cầm đồ trở về lớp.

Lúc đi ngang qua một cái cây gần đó, Trạch Lan liền tinh mắt để ý nhận ra ngay phía dưới gốc cây kia có một cái tổ chim ở đó, cậu vội chạy lại chỗ đó xem sao, Tiêu An cũng đi theo sau.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!