Chương 11: Chỗ Nhạy Cảm

Tiêu An nghe Trạch Lan nói vậy thì không cười nữa, trên mặt cậu liền có chút ngượng ngùng cùng hơi khó nói.

Trạch Lan thấy Tiêu An ngừng cười liền thắc mắc, "Sao cậu lại không cười nữa?"

Tiêu An: "Trước giờ mình không thích cười."

Trạch Lan: "Thế thì cậu phải cười nhiều vào đó nha, mình thích cậu cười cơ, cậu cười lên trông siêu đẹp luôn á."

Lần đầu được khen như vậy Tiêu An có hơi ngượng cùng lúng túng, cậu không được quen cho lắm với những lời thành thật vô tư của Trạch Lan.

Trạch Lan thấy Tiêu An hơi là lạ, "Ủa, cậu bị làm sao vậy?"

Tiêu An liền lắc đầu như không có gì.

Trạch Lan vẫn thấy lạ, "Nhưng sao mình thấy cậu lạ quá đó, bộ cậu bị ốm hay sao? Mình thấy mặt của cậu đỏ lên nhiều á."

Tiêu An lại lắc đầu: "Không có, chắc là do trời nóng thôi."

Trạch Lan nghe thế cũng tin liền không hỏi thêm nữa, cậu mở hộp cơm trên bàn ra đưa cho Tiêu An, "Hay là cậu ăn cơm đi nha, cơm vẫn còn nóng luôn đó."

Tiêu An thấy có rất nhiều đồ ăn ở trong hộp, còn toàn là những đồ ăn ngon không, "Vậy thì cậu ăn với mình đi."

Trạch Lan lắc đầu từ chối: "Cơm này là của cậu mà, sao mình lại ăn của cậu được chứ."

Tiêu An thuyết phục, "Nhưng nhiều lắm, một mình mình ăn sẽ không hết, cậu ăn chung với mình đi."

Ban đầu thì Trạch Lan từ chối, vì đó là phần cơm mà cậu đã mang đi để thăm Tiêu An, nhưng mà một lát sau thì liền bị Tiêu An thuyết phục, thế là cậu ăn chung với Tiêu An luôn.

Tiêu An ngồi quan sát, cậu thấy Trạch Lan cầm đũa gắp hết cà rốt trong hộp cơm sang hết một bên, điều này làm cho cậu nhớ lại cái hôm ăn cơm ở trường cũng từng thấy cảnh tượng này rồi.

"Cậu không thích ăn cà rốt sao?"

"Đúng đó, mình không biết tại sao mình lại không thích ăn như vậy nữa.

Mẹ của mình bảo là phải ăn mới tốt, nhưng mình không bao giờ ăn nó cả." Trạch Lan nói tiếp: "Hay là để mình gắp cà rốt qua cho cậu nha."

Tiêu An: "Ừm."

Tiêu An cảm thấy Trạch Lan có những điều rất là thú vị dễ thương, dù cậu chỉ mới quen biết với Trạch Lan chưa được bao lâu.

Điển hình như là Trạch Lan không ăn được cà rốt, sẽ luôn tỉ mỉ gắp hết cà rốt sang một bên, rồi sau đó mới bắt đầu ăn.

Còn khi nào mà Trạch Lan nói dối, chỉ cần quan sát kĩ cử chỉ của Trạch Lan là sẽ nhìn ra được ngay.

Khi Trạch Lan nói dối sẽ thường đưa tay lên gãi đầu, đó là một thói quen mà Tiêu An quan sát thấy được.

Tuy ăn chung với nhau, nhưng Tiêu An thấy Trạch Lan ăn không có nhiều, cứ như là đồ ăn không được hợp khẩu vị vậy.

"Sao cậu không ăn nhiều vô? Bộ đồ ăn không hợp khẩu vị của cậu hay sao?"

Trạch Lan lắc đầu: "Không có, tại vì mình sợ ăn hết phần của cậu á."

Tiêu An nghe vậy không nhịn được mà nhếch mép cười, thì ra chính là vì chuyện này sao?

"Cậu ăn đi, hộp cơm này to lắm, một mình mình thì làm sao mà ăn hết được."

Trạch Lan nghe vậy mới tự nhiên hơn, "Ừm, vậy được rồi, mình sẽ ăn đây."

Thế là Tiêu An và Trạch Lan cả hai vui vẻ mà ăn cơm chung, ăn xong Tiêu An cầm hộp định đi rửa rồi trả lại hộp cho Trạch Lan, thấy thế thì Trạch Lan liền vội cản lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!