Chương 1: Chuyển Chỗ Ở

Vừa mới đặt chân cùng mẹ đến thành phố A, phong cảnh nơi đây làm cho Tiêu An thấy có chút ấn tượng hơn hẳn.

Những hàng hoa anh đào được trồng ven đường đã hết nở rộ, nhưng vẫn không làm vơi đi được sự đẹp đẽ của chúng.

Loáng thoáng từng đợt gió mạnh thổi qua làm cho những cánh hoa mỏng manh bay tán loạn khắp nơi.

Một cánh hoa rơi trên tay Tiêu An, cậu đưa tay cầm nó một cách nhẹ nhàng rồi nhìn nó mang một vẻ hơi buồn.

Ven đường đầy rẫy những cánh hoa anh đào rơi, phải nói cảnh này đúng thật là rất đẹp.

Giây phút đó, Tiêu An thấy mình như đã hòa vào trong cái cảnh tượng này.

Nhưng cũng không lâu sau đó, cậu đã thoát khỏi khung cảnh đó một cách nhanh chóng khi nghe tiếng của mẹ vang lên giữa chừng,

"Con thấy nơi đây như thế nào?"

Tiêu An không vội trả lời, cậu nhìn ra mấy hàng anh đào ở đằng xa, rồi nói:

"Nơi đây trông rất đẹp mắt, con thấy rất thích ạ."

Lâm Mặc tâm trạng cũng không được vui vẻ gì cho lắm, bà khẽ thở dài một hơi,

"Mẹ hy vọng chúng ta ở đây sẽ có một cuộc sống thật tốt, mẹ chỉ mong muốn được có như vậy thôi."

Tiêu An biết mẹ lại đang buồn rầu nữa, thế là cậu đành phải giả vờ làm nũng để làm cho mẹ vui lên.

Tiêu An cầm lấy tay mẹ, sau đó gương mặt cố gắng diễn một nét dễ thương hết mức có thể mà nói:

"Mẹ ơi mẹ ơi, con thấy đói bụng rồi, con muốn ăn."

Nhìn thấy gương mặt này của Tiêu An, Lâm Mặc liền xua đi sự không vui vẻ của mình.

Gương mặt đang ủ rũ của bà liền nở lên một nụ cười dịu dàng.

Lâm Mặc lấy tay của mình kí nhẹ vào trán Tiêu An một cái như không,

"Trước hết chúng ta phải đi nhận nhà, rồi sau đó dọn dẹp một chút đã, sẽ mất cũng gần như là hết ngày đó, để mẹ kiếm gì đó cho con ăn trước nha."

Nói xong Lâm Mặc một tay kéo vali, tay còn lại dắt Tiêu An đi lại một quán bán đồ ăn ở ven đường để mua cho con một chút gì đó ăn lót dạ đỡ đói.

Tiêu An cầm lấy cái bánh hamburger mẹ mới mua cho, nhanh chóng cắn một miếng thật là to, cậu cố làm như mình đang rất đói, giờ mới được ăn ngon, Ngon lắm nha mẹ ơi.

Nhìn gương mặt Tiêu An ăn ngon như vậy, Lâm Mặc liền vui vẻ,

"Từ từ mà ăn, con ăn như vậy coi chừng mắc nghẹn đấy."

Thấy gương mặt của mẹ đã vui hơn rồi, Tiêu An bắt đầu ăn chậm lại như bình thường.

Thật ra cậu không hề đói bụng gì cả, nhưng thấy mẹ buồn bã nên đành phải tận dụng sự dễ thương của mình để làm cho mẹ vui lên.

Vốn dĩ cậu phải chuyển chỗ ở, đó cũng chính là vì vào thứ bảy tuần trước, lúc ấy cậu vốn đang sống ở thành phố A.....

Mẹ vì kiếm tiền nuôi Tiêu An nên phải đi làm ở quán bar, công việc của mẹ là bưng bê rượu vào mỗi buổi tối.

Nhiều lần Tiêu An đã nói với mẹ nên tìm công việc khác đi, nhưng thời buổi như bây giờ xin việc rất khó khăn, kiếm được một công việc làm ra tiền đối với một người không được học hành đàng hoàng như mẹ quả thật rất khó.

Suy nghĩ này mẹ cũng đã từng nghĩ đến, nhưng vì miếng cơm manh áo, vì kiếm tiền lo cho cậu ăn học nên mẹ vẫn phải làm ở đấy, xem như không hề có chuyện gì.

Đêm hôm đó mẹ bưng rượu vào phòng cho khách, mấy tên khách thấy mẹ vì xinh đẹp nên đã nổi ý định xấu xa trong đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!