Đề thi môn Ngữ Văn thang 150 điểm nên khá dài, Khương Chương Vân giảng thật cặn kẽ, khi đề cập tới những nội dung quan trọng cô sẽ không ngần ngại nhắc lại kiến thức tiết trước, vì vậy chữa một đề thi hết tận hai tiết học.
Khương Chương Vân đã nói là làm, bắt Giang Túc đứng trọn hai tiết.
Trong hai tiết học, khi các bạn đang chăm chú nghe giảng thì Giang Túc tì vào tường để chép bài.
Dáng người Giang Túc vốn cao ráo nên rất nổi bật giữa đám đông, bây giờ mọi người đều ngồi, chỉ một mình anh đứng lại càng thu hút nhiều ánh mắt hơn. Trong giờ, không ít bạn nữ trộm nhìn phía sau, ngay cả khi đi vệ sinh trong lúc giải lao cũng cố ý đi cửa sau.
Tới khi giảng xong bài, Khương Chương Vân nói một câu tan học rồi đi thẳng đến bàn của Giang Túc: "Em chép xong rồi hả?"
Giang Túc cầm bút viết thêm một hàng chữ lên cuốn vở đang ép trên tường sau đó mới nói "Vâng", rồi đưa vở cho Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân không nhận, cô hất cằm về phía cửa: "Chép xong rồi thì theo cô đến văn phòng."
Giang Túc buông bút xuống, anh cầm vở, theo sau Khương Chương Vân rời khỏi phòng học.
Hôm nay là Chủ nhật, bây giờ cũng đã kết thúc tiết hai của buổi tự học nên văn phòng vắng vẻ, không có một ai.
Khương Chương Vân đi tới chỗ ngồi của mình, đưa ly nước cho Giang Túc: "Rót nước cho cô."
Giang Túc im lặng trong hai giây rồi nhận lấy ly nước, xoay người.
Khương Chương Vân gọi Giang Túc: "Chờ một chút, em để cuốn bài tập lại."
Trong khi Giang Túc rót nước, Khương Chương Vân lật xem vở của anh.
Một lát sau, Giang Túc quay lại, đặt ly nước trước mặt Khương Chương Vân.
Khương Chương Vân chưa uống, nói "Cảm ơn", sau đó cô tiếp tục giở từng trang xem kết quả của việc Giang Túc chép phạt.
Nửa phút sau, Khương Chương Vân khép cuốn bài tập của Giang Túc lại, trả cho anh: "Chép không tệ, tối nay về chép thêm một lần nữa."
Giang Túc ngẩng đầu nhìn Khương Chương Vân: "..."
"Nhìn gì mà nhìn? Dù sao em cũng chẳng làm bài tập, về nhà rảnh rang, cứ xem như để luyện viết đi." Khương Chương Vân cầm ly nước Giang Túc rót cho.
"Chắc em không hạ độc cô chứ?"
Giang Túc: "..."
"Mười em cũng chẳng có lá gan đó." Khương Chương Vân uống non nửa ly nước, tâm trạng không vui nói: "Còn nữa, lần thứ hai chép bài, em lưu ý bỏ tên của Lâm Vy đi. Yêu cầu em chép phạt thì em cũng không cần phải chuyên nghiệp đến mức chép cả họ lẫn tên, sao em không chép cả điểm của bạn đi."
Giang Túc: "..."
"Túc Ca, Túc Ca, Túc Túc!". Từ ngoài hành lang truyền đến tiếng Hứa Thuật í ới như gọi hồn.
Giang Túc hỏi: "Em có thể đi được chưa?"
"Chưa được." Khương Chương Vân dứt khoát từ chối Giang Túc, sau đó cô quay người nói vọng ra ngoài cửa sổ: "Hứa Thuật, em trật tự ngay cho cô, còn tiếp tục thì cô lập tức gọi cho chủ nhiệm lớp em. Năm lớp 10 em gọi hồn trước mặt cô, giờ gọi hồn cả với cô đấy à."
Hứa Thuật: "..."
Giang Túc: "..."
Hứa Thuật bị dọa đến nỗi chạy mất dép, Khương Chương Vân quay đầu nhìn Giang Túc: "Chưa thể đi được, cô còn chuyện muốn hỏi em."
Giang Túc không nói gì.
Từ ngày Giang Túc vào Tứ Trung, Khương Chương Vân đã từng dạy anh một năm môn Ngữ Văn nên quen với việc anh ít nói, "Cô nghe phong thanh là tuần trước em gây gổ với Hồ Tiếu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!