Chương 28: Có chút trẻ con

Lâm Vy lẽo đẽo theo sau Giang Túc. Nhìn bóng dáng người con trai vai đeo balo của mình, lòng cô thầm nghĩ, phải chăng do vào vai nữ sinh ngoan ngoãn quá lâu khiến cô bị nhập.

Nếu chiếu theo tính cách của cô khi trước, gặp ai dám dùng giọng hổ báo mà trêu chọc thì cô đã đánh cho quỳ lạy gọi ba rồi.

Còn bây giờ, chẳng những không ra tay mà cô còn nhìn anh ta vài giây, sau đó đứng lên đi theo.

Suốt cả quãng đường hai người đều im lặng, Giang Túc mải mê cầm điện thoại nhấn tanh tách, không biết đang nhắn tin với ai.

Lâm Vy cách anh khoảng nửa thước*, đi được tầm mười phút, sau khi qua đường, cô mới nhận ra là... anh dẫn cô bỏ trốn về tiểu khu họ ở.

Họ đi thang máy lên tầng, khi dừng lại, Giang Túc ra ngoài trước.

Hành lang rất yên tĩnh nên khi ngang qua nhà Trần Nam Châu, có thể loáng thoáng nghe được tiếng đánh bài ầm ĩ bên trong.

Giang Túc nhập mật mã rồi đẩy ra. Anh không vào nhà mà lười biếng dựa lưng vào cánh cửa, nhìn cô bạn nhỏ hàng xóm đang chậm chạp theo sau, anh hất cằm về phía nhà mình: "Vào đi."

Lâm Vy hơi do dự, sau đó sải bước vào nhà Giang Túc.

Giang Túc: "Balo."

Lâm Vy quay đầu, thấy Giang Túc cởi balo ra đưa cho cô.

Cô nhanh chóng vươn tay nhận lấy rồi ôm gọn balo vào lòng.

"Ngủ ngon." Giang Túc lại nói.

Không cho Lâm Vy thời gian phản ứng, anh lùi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

"Ấy." Lâm Vy giơ tay giữ cửa.

"Hử" Giang Túc đóng được một nửa cánh cửa, bèn nâng mí mắt nhìn Lâm Vy.

"Cậu không vào nhà sao?"

Giang Túc định gật đầu, rồi giống như nghĩ đến chuyện gì đó, anh dừng lại, hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi cô: "Cậu tin tôi đến thế à?"

Lâm Vy bị câu hỏi của anh khiến cho sửng sốt, cô cân nhắc một chút mới ý thức được hành động của mình hơi bạo dạn rồi.

Hai người không phải quá thân thiết, cô lại mơ màng vào nhà anh, còn mời anh cùng vào.

Lâm Vy nhấp môi, lúng túng không biết nói sao cho phải.

Giang Túc nhẹ nhàng cong môi: "Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, tôi sang nhà Hứa Thuật."

Lâm Vy "Ồ" một tiếng, ôm cặp lùi lại phía sau nửa bước.

Giang Túc không nói gì thêm, đứng bên ngoài đóng cửa lại.

Nhìn qua mắt mèo, Lâm Vy thấy Giang Túc bước vào thang máy.

Mặc dù tên Trần Triển tính toán để đẩy cô ra khỏi nhà, ngay cả khi lẻ loi một thân một mình ngoài quán KFC suốt mấy tiếng đồng hồ, cô vẫn cảm thấy bình thường. Nhưng chỉ một hành động đóng cửa chạy lấy người của anh lại gợi cho cô thật nhiều cảm xúc xa lạ, có chua xót, cũng có mềm mại, ngọt ngào.

Chàng trai ấy mang vẻ ngoài lạnh lùng, nhạt nhẽo, xa cách, cớ sao bên trong lại ấm áp như thế?

Nói đi nói lại, dù sao cũng là nhà Giang Túc, anh không ở đây, Lâm Vy chẳng dám làm càn.

Cô nhìn bao quát nhà của Giang Túc.

Căn nhà ba phòng bị Giang Túc phá đi một bức tường, phòng khách có vẻ khá lớn, phòng ngủ phụ dùng làm thư phòng, riêng phòng ngủ chính chỉ có độc một chiếc giường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!