Khi ăn xong bữa trưa, Lâm Vy không về lớp cùng với Bạch Kiến mà họ tạm biệt nhau ở cửa căng tin.
Lâm Vy đi tới Phòng sách đại chúng, nhìn xuyên qua cửa kính thì thấy Trần Tư đang giúp một số bạn học sinh lựa chọn bài thi nên cô quyết định không vào. Đợi tới khi tất cả rời đi cô mới đẩy cửa, vào bên trong.
Trần Tư nghe thấy tiếng động, mắt nhìn về phía cửa thì thấy Lâm Vy đứng đó. Anh ta lấy ra một tờ giấy từ trong túi rồi đặt lên quầy thu ngân.
Ngay lập tức Lâm Vy cầm tờ giấy lên, khi cô thấy mộc đóng dấu của bệnh viện nhìn y như thật, vô cùng hài lòng với việc Trần Tư giúp mình làm giả giấy khám bệnh, cười ngọt ngào, xuýt xoa nịnh nọt: "Cảm ơn rất rất nhiều, Trần Tư à, thế giới này dù chỉ một ngày thiếu anh cũng không sao xoay xở được."
Trần Tư mân mê điếu thuốc lá nhưng không châm lửa, nhìn cô gái đang ngoan ngoãn lấy lòng, anh vẫn bình tĩnh như thường vì vốn đã quá quen thuộc: "Em với Giang Túc là mối quan hệ thế nào?"
Lâm Vy nhìn thật kĩ tờ giấy khám bệnh giả: "Em đã nói hết trong tin nhắn rồi mà."
"Thật sự chỉ đơn giản là trả ơn?"
Trên mặt anh viết rõ ràng mấy chữ "tin làm sao được", nhướn mày: "Không có ý gì khác?"
Tất cả tâm tư của Lâm Vy đều đang dồn lên tờ giấy khám bệnh giả dùng để xin nghỉ học, không kịp phản ứng với lời Trần Tư nói: "Hửm? Có ý khác là sao?"
Trần Tư nhìn Lâm Vy, biết chắc chắn cô vẫn chưa hiểu gì, "Theo đuổi cậu ta chẳng hạn."
Lâm Vy vừa nghe tay liền run lên, suýt nữa xé luôn tờ giấy khám bệnh giả: "Em theo đuổi cậu ấy?"
Trần Tư nói thẳng: "Đúng."
Lâm Vy ơ một tiếng, trước tiên cô gấp gọn gàng tờ giấy xin nghỉ rồi cất vào trong túi, sau đó mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trần Tư: "Em là cô gái muốn đậu trường Thanh Hoa."
Nói rồi, Lâm Vy ghé lên bàn thu ngân, hai mắt long lanh chớp nhẹ nhìn Trần Tư, cô hỏi: "Sao anh lại nghĩ là em muốn theo đuổi cậu ấy?"
"Là vì em nhờ anh làm giấy xin nghỉ bệnh giúp cậu ấy phải không? Tuần trước, em gọi anh đến con hẻm nhỏ giải cứu cậu bạn kia, sao anh không cho rằng em đang theo đuổi cậu ấy."
"Hai việc này không giống nhau." Trần Tư là người nghiện thuốc lá nặng, nhưng vì Lâm Vy đang ở đây nên anh chỉ có thể đưa thuốc lá đến bên mũi hít hà cho đỡ thèm.
"Tên nhóc Giang Túc ấy đã từng được vô số nữ sinh theo đuổi. Lúc mới lên lớp mười, cậu ta đến tiệm của anh mua đề thi, ngay sau hôm đó, bộ đề thi nào cũng sạch bách."
Lâm Vy ngẩng đầu nhìn Trần Tư: "Vậy là anh quen cậu ấy?"
"Không hẳn là quen nhưng anh biết cậu ta." Trần Tư nói.
Lâm Vy tò mò: "Lúc trước cậu ấy là kiểu người đơn độc một mình, không nói chuyện với ai, không thích túm năm tụm bảy, cũng nhìn có vẻ quái dị như bây giờ sao?"
"Tuy trước đây cậu ta khá kiệm lời, nhưng tuyệt đối không phải dạng người ghét túm năm tụm bảy, chứ chưa nói đến tính tình quái dị hay không."
Suốt những năm qua, Trần Tư đã gặp rất nhiều học sinh Tứ Trung, anh không thể nhớ rõ từng người một, cũng chẳng hơi đâu mà nhớ. Người để lại ấn tượng trong lòng anh hẳn phải rất đặc biệt.
"Cậu ta là thủ khoa kì thi chuyển cấp, được Tứ Trung "chiêu mộ". Năm cậu ta học lớp mười đã giúp Tứ Trung nhận về cơ số giải thưởng. Bất kể nhà trường tổ chức đại hội gì, cậu ta đều là người đại diện cho toàn thể học sinh lên đọc bài phát biểu. Năm lớp mười ấy, dường như ngày nào cậu ta cũng chạy ra sân thể dục để chơi bóng rổ với mọi người. Không chỉ nữ sinh trong trường vây đến xem, ngay cả các trường lân cận cũng tìm đến để nhìn ngắm, cổ vũ cậu.
Không đơn thuần chỉ là một "mọt sách" mà cậu ta còn thường xuyên kéo bạn đến quán net gần trường chơi game..."
Lâm Vy không thể tin Giang Túc mà Trần Tư nói tới là Giang Túc mà cô quen biết.
Rõ ràng đó là hai người khác nhau.
Tính cách khác biệt một trời một vực.
"..."
Mãi một lúc sau Lâm Vy mới hoàn hồn từ trong lời miêu tả của Trần Tư: "Anh chắc chắn đó không phải anh em song sinh của Giang Túc?"
"Anh đây không phải mẹ cậu ta, làm sao mà biết được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!