Chương 13: Suỵt

Tạm dừng một lát, Giang Túc lại nói: "Ở trong thang máy."

Trong thang máy, cô dứt khoát cởi luôn chiếc cúc trên cùng của áo khoác, vạch cho anh xem áo lông bên trong.

Cởi một chiếc cúc... Trong đầu Hứa Thuật ngay lập tức xuất hiện những hình ảnh bậy bạ.

Lại còn ở trong thang máy... Kích thích, rất biết cách chơi.

Hứa Thuật hoàn toàn quên mất nhân vật nữ chính mình đang suy diễn là nữ thần trong lòng cậu một phút trước.

"***, Túc Túc, từ khi nào cậu trở nên như vậy?" Cậu ta càng nghĩ càng sôi sục, "Cậu được bóc tem rồi sao không nói cho tôi biết, tôi giúp cậu đánh trống khua chiêng, chiêu cáo thiên hạ rằng Túc ca của tôi đã có người chạm qua..."

"Cút." Giang Túc đạp Hứa Thuật một cái, tiện tay lấy luôn điện thoại của cậu ta.

"Tôi luôn nghĩ, Túc ca của tôi sẽ làm hòa thượng cả đời, không ngờ cậu lại dũng mãnh đến thế, chưa thành niên đã mất đi trong trắng. Túc ca, cậu quá nóng vội rồi, con gái nhà người ta vẫn còn nhỏ..."

Lần này anh đạp mạnh hơn, Hứa Thuật bay thẳng vào lòng Trình Trúc: "Nói chuyện nghiêm túc cho tôi, có tin tôi tẩn chết cậu không."

Giang Túc là kiểu người không thừa biểu cảm, vì vậy anh thường chỉ mang một vẻ mặt, khiến người ta không nắm bắt được cảm xúc.

Nhưng Hứa Thuật và anh là bạn thân, có thể nghe được câu nào đùa bỡn, câu nào nghiêm túc..... Như lần này, anh đang nghiêm túc.

Người khác không hiểu về Giang Túc, nhưng cậu ta hiểu rất rõ, con người Giang Túc khác hẳn những lời đồn thổi bên ngoài.

Cậu ta chơi với Giang Túc bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên Giang Túc dùng khẩu khí thế này nói chuyện với cậu.

Hứa Thuật hơi kinh ngạc. Cậu và Trình Trúc nhìn nhau, từ sâu trong ánh mắt Trình Trúc cũng hiện vẻ bất ngờ. Năm giây trước khi tiêu hóa hết, cậu mang ánh mắt không thể tin nhìn Giang Túc: "Túc ca, cậu rung động rồi?"

"Rung động sh*t nhà cậu."

Giang Túc ném điện thoại di động vào người Hứa Thuật, nhấc tay kéo mũ áo khoác lên, chạy mất hút.

Giang Túc đi rồi, Hứa Thuật và Trình Trúc ai về nhà nấy.

Trên đường về nhà, Hứa Thuật gửi tin nhắn vào nhóm: "Ảnh của tôi đâu? Hơn một nghìn bức ảnh mỹ nữ của tôi mất sạch rồi."

Giang Túc thấy tin nhắn nhắc nhở trên màn hình, thong dong kéo qua, mặc kệ Hứa Thuật điên cuồng gào thét trong nhóm, tiếp túc lướt sang trái ngắm ảnh chụp nhỏ nhà bên đứng chờ xe bus.

***

Lâm Vy không phải người thích làm màu. Nếu Giang Túc đã nhét đề thi vào cặp cô, cô cũng không ngại ngần dùng trí nhớ chép lại y nguyên đáp án.

Giang Túc giúp cô, để đáp lại, cô cũng giúp Giang Túc làm bài tập Toán.

Thường ngày khi giải đề, Lâm Vy có thói quen làm bằng bút chì. Khi nhớ tới bài thi Toán được hai điểm của Giang Túc, vì để tăng độ chân thật, Lâm Vy xóa hết các đáp án trong bài thi bị bẩn, học theo Giang Túc, tất cả đều chọn C, điền vào ô trống tất cả là 0.

Ngày hôm sau là thứ Hai, Lâm Vy theo thói quen cứ sáu giờ rời giường, sáu giờ hai mươi cô ra khỏi nhà.

Trước khi vào thang máy, cô thấy cánh cửa mật khẩu nhà Giang Túc vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu mở ra.

Khi gần tới giờ tự học buổi sáng, Lâm Vy ngoái nhìn đằng sau, Giang Túc vẫn chưa đến. Tiết đầu trôi qua, tiết thứ hai trôi qua, ngay cả khi chào cờ tất cả học sinh và giáo viên đều tập trung dưới sân trường, Giang Túc vẫn chưa đến.

Tới khi tiết ba gần kết thúc Giang Túc mới xuất hiện, anh chậm rãi bước vào lớp từ cửa sau của phòng học. Anh không điểm danh, thầy Vật Lý thấy anh cũng xem như không tồn tại, tiếp tục giảng bài.

Chẳng biết Giang Túc mệt thật hay mệt giả, sau khi ngồi xuống ghế, anh kéo mũ đội lên đầu rồi nằm ườn ra bàn không nhúc nhích.

Mãi tới khi tiết ba kết thúc, lớp học trở nên ồn ào, anh vẫn giống như không hề nghe thấy.

Chỉ là lúc tiếng chuông tiết bốn vang lên, lớp học xảy ra một chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!