Lâm Vy hé miệng, quay đầu nhìn thoáng qua phía sau.
Người con trai rũ mí mắt, khuôn mặt hờ hững dựa lưng vào ghế, ngón tay xoay bút tới thất thần.
Anh rất an tĩnh, tựa như đó không phải người vừa truyền tờ giấy cho cô.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, anh nâng mắt nhìn lại.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, không biết vì sao Lâm Vy lại thấy hốt hoảng, ngay lập tức cô quay đầu thật nhanh.
Lâm Vy nhìn chăm chú hàng chữ trên tờ giấy rồi cuộn lại, nhét vào túi, cầm bút tiếp tục làm bài.
Tám giờ rưỡi, chuông tan học vang lên, cả lớp lập tức bùng nổ, các bạn ngoại trú la lối "Về nhà thôi", từng người cầm theo cặp sách rời khỏi lớp.
Lâm Vy kéo khóa cặp, đang thu dọn một số vật dụng thì có người gọi tên cô: "Lâm Vy."
Lâm Vy ngẩng đầu, là Lương Tư Thần.
Lương Tư Thần là học sinh nội trú, trông rất nho nhã, luôn đeo một chiếc kính dày cộm, nhìn thoạt vẻ thư sinh.
Cậu ta là lớp trưởng ban nhất, không thích lo chuyện bao đồng, suốt ngày chỉ ngâm mình trong bài vở, mỗi lời nói ra đều hùng hồn và đầy lí lẽ.
Lương Tư Thần cầm một quyển đề Toán Olympic, tới gần Lâm Vy: "Cậu làm đề này chưa?"
Lâm Vy đặt cặp ra sau, nhìn về phía đề trong tay Lương Tư Thần.
Đề này cô đã từng làm rồi. Lâm Vy cầm bút, giọng nói nhẹ nhàng giảng bài cho Lương Tư Thần.
Lương Tư Thần trước giờ luôn là người đứng đầu về thành tích, Lâm Vy không cần giảng cặn kẽ, chỉ cần nói sơ qua là cậu bạn hiểu ngay.
"Cảm ơn, cảm ơn." Lương Tư Thần liên tục cảm ơn vài lần, đẩy gọng kính, nói ra hướng làm của mình, khi thấy không còn vấn đề gì nữa, cậu nhìn chỗ ngồi sau lưng Lâm Vy.
Giang Túc vừa rồi còn ngồi đó, giờ đã rời đi, cậu ấy nghĩ ngợi rồi lại lên tiếng: "Lâm Vy."
Lâm Vy ngẩng đầu: "Ừ?"
Lương Tư Thần muốn nói lại ngập ngừng.
Lâm Vy sốt ruột muốn dọn đồ để nhanh chóng về nhà: "Có chuyện gì vậy?"
Lương Tư Thần kẹp bút trong quyển đề Olympic: "Cậu thân với người bạn lưu ban kia à?"
"Hả?" Lâm Vy sửng sốt, mãi mới hiểu được người trong lời cậu ta là Giang Túc, cô chớp mắt, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Lương Tư Thần: "Sao cậu lại hỏi câu này?"
"Trong giờ tớ thấy hai người truyền giấy, cũng thấy cậu xoay người nói chuyện với cậu ta, nhìn có vẻ khá thân thiết."
Lương Tư Thần nhíu mi, do dự một hồi mới nói: "Lâm Vy, cậu đừng nên tiếp xúc nhiều với cậu ta. Bạn học cũ của cậu ta ở khu tớ, tớ nghe nói cậu ta từng hại cả người bạn tốt nhất của mình."
"Cụ thể mọi chuyện thế nào tớ cũng không rõ, có lẽ liên quan đến vụ đánh nhau năm ngoái, người bạn tốt kia bị chính cậu ta hãm hại..." Lương Tư Thần đè giọng thấp lại, "Nên đã từng vào trong đó."
Lâm Vy sửng sốt mãi mới phản ứng được, ý của Lương Tư Thần là... ngồi tù.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Lâm Vy đã nghe rất nhiều tin tức liên quan đến Giang Túc, mặc dù không biết thật giả ra sao, nhưng tin tức của Lương Tư Thần vẫn làm cô giật mình.
Học sinh cấp ba ngồi tù, chuyện này chẳng khác gì tiểu thuyết.
Lương Tư Thần nhìn thời gian, chỉ còn hai phút nữa là đến tiết tự học buổi tối thứ ba của học sinh nội trú. "Sắp đến giờ lên lớp rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, tóm lại cậu nên cách xa cậu ta một chút. Cậu xem, cậu ta đi học cũng không nghiêm túc, cho dù đến lớp không ngủ thì ngồi nghịch điện thoại, quen biết loại người này không tốt đẹp gì cho cam đâu."
Lâm Vy không nói gì.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!