Chương 21: (Vô Đề)

Edit: Dờ

Vốn đang định buông Thu Thu ra, vừa được cậu hôn, Tần Sấm lại bổ nhào tới ấn Thu Thu xuống, "Lại hôn cái nữa."

Làm mẫu ban đầu rồi, Thu Thu cũng đã thực hiện, cậu hoàn toàn hiểu được ý của Tần Sấm. Hôn xong cái nữa, Tần Sấm vẫn không chịu buông Thu Thu ra, kéo cậu đòi hôn cái thứ hai rồi thứ ba.

Thu Thu lén nhìn qua khe hở rèm che, đang giữa trưa, bên ngoài vô cùng im lặng. Rất nhiều tài xế đều về xe ngủ, thỉnh thoảng lại có tiếng vật liệu thép rơi uỳnh xuống đất.

Không ai chú ý cậu và Tần Sấm đang trốn trong xe hôn hết cái này tới cái khác.

Tần Sấm mặt dày vô sỉ hôn Thu Thu, cậu bị hôn tới mức chào thua.

Hôn đủ rồi lại không chịu buông cậu ra, Thu Thu đẩy vai Tần Sấm, anh dứt khoát nằm xuống luôn, để Thu Thu nằm lên ngực anh.

"Thu Thu, rốt cuộc em có hiểu hay không?" Tần Sấm lấy hai tay làm gối đầu, ngẩng lên nhìn Thu Thu.

Cằm đặt trên ngực anh, chỉ cần Tần Sấm lên tiếng là Thu Thu sẽ cảm nhận được lồng ngực anh chấn động, khiến cậu tê dại toàn thân. Tần Sấm đối xử với cậu rất tốt, cực kỳ tốt, Thu Thu không rõ mình có cảm giác gì với anh, nhưng ít nhất, cậu không ghét.

"Vốn định mua cho em cái di động." Tần Sấm ngừng một lát, chỗ này rất hẻo lánh, không phải trung tâm thành phố ở Lào. Có lẽ Thu Thu cũng biết, nhưng hai người trao đổi khó khăn nên Tần Sấm sợ hỏng việc, "Thôi, chờ mấy ngày nữa về Vân Nam rồi mua."

Cho tới hiện tại, hình thức ở chung của hai người là Tần Sấm nói, Thu Thu nghe, bây giờ vẫn vậy.

Xe đỗ nửa ngày ở kho hàng để dỡ hết vật liệu xây dựng xuống, có lẽ đêm nay sẽ bắt đầu sang kho hàng khác bắt đầu xếp quặng lên để quay về Vân Nam, có điều xếp hàng sẽ tốn thời gian một chút.

Tần Sấm lơ đễnh vén tay áo của Thu Thu lên, trước giờ anh vẫn dùng màu da mình làm tiêu chuẩn để so với da của Thu Thu nên luôn cảm thấy cậu trắng nõn, bây giờ nhìn thấy làn da dưới áo mới biết, hóa ra Thu Thu cũng bị cháy nắng.

Không phải vợ mình thì sẽ không đau lòng, Tần Sấm chậc lưỡi, "Về rồi sẽ mua cho em áo chống nắng hay là kem chống nắng gì gì đấy." Chuyện này anh chưa bao giờ để ý, toàn là nghe em gái nói.

Từ lúc Tần Sấm bắt đầu lái xe đường dài, da anh thiếu điều đen thui như mực, em gái anh suốt ngày kêu ca bảo dù gì cũng nên chú ý hình tượng, vợ không dễ tìm, huống hồ giờ người ta không chỉ nhìn vào hoàn cảnh mà còn đánh giá cả ngoại hình.

Tần Sấm là một tên đàn ông thô kệch nên không dùng những thứ đó, nhưng vì em gái cứ nhắc mãi nên cũng nhớ sơ qua, lấy di động mở app mua sắm.

Tần Sấm để lại một khoảng trống trong vòng tay, bảo Thu Thu nằm xuống rồi chỉ vào di động, "Thích cái nào? Chọn màu đỏ đi, em mặc chắc chắn sẽ đẹp."

Chọn lựa cả nửa ngày Thu Thu mới hiểu ra là Tần Sấm muốn mua cho cậu, cậu chọn màu đen Tần Sấm thì lại lắc đầu, bảo cậu nhìn thử màu hồng nhạt.

Đắn đo cân nhắc một hồi, cuối cùng chọn một cái áo màu xanh dương.

Search đồ chống nắng sẽ ra cả đống kem chống nắng, ô che nắng... Tần Sấm còn mua thêm một chiếc quạt mini cho Thu Thu cầm theo.

Địa chỉ ghi là khách sạn bên Vân Nam, tính thời gian thì quay về là vừa kịp ngày nhận hàng.

Buổi chiều, một đoàn xe bắt đầu rời kho hàng để đến kho chứa quặng. Trong đoàn xe phải xuất phát, trừ Tần Sấm ra thì có cả Lý Thuận.

Tạm biệt chị Tề và chồng chị, Tần Sấm mang Thu Thu lên đường. Đường xá ở đây còn không bằng đường nhỏ dưới nông thôn ở quốc nội, chiều lại còn đổ mưa, đường gồ ghề lầy lội khiến đoàn xe lắc lư như đi tàu lượn.

Kho hàng bên này xuống cấp kinh khủng, WC lộ thiên, hệ thống nước cũng không có, chỉ có thể sống dựa vào mấy bình nước khoáng, rửa mặt cũng trở thành một chuyện xa xỉ.

Tần Sấm có thể lôi thôi nhưng anh không nỡ để Thu Thu chịu khổ. Anh đổ chút nước ra để Thu Thu lau người, sau đó ké vợ, dùng khăn ướt lau lên người mình luôn.

Lúc đoàn xe tới nơi thì đã không còn sớm, ngủ một giấc tới sáng, hôm sau còn phải chuyển xe, chờ quặng được xếp lên xe xong xuôi rồi mới có thể quay về cửa khẩu Boten, nếu may mắn thì một hai ngày là được về nước.

Sáng nay bắt đầu mưa tầm tã, kéo bàn ra ngoài nấu cơm thật sự rất bất tiện, vả lại hôm nay trời mưa, không khí hơi lành lạnh, Tần Sấm mang Thu Thu đi mua nước, mỳ ăn liền và bánh kẹo linh tinh rồi mới quay về xe.

Người ta hay nói vô gian bất thương, bên Lào này nhiều người nghèo khổ, thấy nước ngoài lái xe sang thì giở trò lừa lọc chặt chém giá cả.

Chờ cho Thu Thu xổ xong một tràng tiếng Lào chua loét, đám người kia mới hậm hực đưa hàng tốt ra, Thu Thu quay đầu lại cười với Tần Sấm.

Tần Sấm biết, như vậy có nghĩa là thương lượng giá cả xong rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!