1
"Anh trai, em ghét người này, anh sa thải cô ta được không?"
Sau bàn làm việc, Ninh Hàm ngồi xổm xuống lôi kéo tay Ninh Dịch làm nũng, liếc mắt nhìn tôi nói.
Ninh Dịch xoa xoa tóc cô ấy, giọng điệu chiều chuộng, "Không được."
"Nhưng mà nhìn thấy cô ta là em tức giận."
Ninh Dịch khẽ ừ một tiếng, "Vậy anh để cô ấy đi."
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt thờ ơ, "Em đi ra ngoài đi."
Tôi hoảng loạn mở cửa, làm Ninh Hàm phì cười một tiếng.
Tiếng cười đó thực chói tai.
Tôi trốn vào một hành lang của công ty.
Đây là nơi duy nhất mà tôi có thể trốn đến để thở một hơi.
Thật lâu sau, cảm giác tê dại trong cơ thể mới dần dần biến mất.
Cửa hành lang mở ra.
Ninh Dịch đứng ở cửa, anh ấy rất cao, vóc người thon dài, mặc áo sơmi màu xám tro, tay áo xắn lên đến khuỷu tay.
Khuôn mặt vừa lạnh lùng, nhã nhặn, lại đẹp trai.
Anh ta đi đến chỗ tôi, cánh tay tự nhiên và quen thuộc ôm lấy eo tôi, "Gần đây không ăn uống tử tế sao, gầy quá vậy."
Ánh mắt anh ta lưu luyến trên gương mặt tôi, "Buổi tối về nhà với tôi đi, nhà tôi có hộp nhân sâm rừng, em mang về dùng."
Tôi không nói gì.
Anh ta cười một tiếng, "Em còn muốn tôi làm sao bây giờ?"
Tôi lắc đầu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi môi không có chút huyết sắc của tôi, rồi dùng ngón tay khẽ vuốt ve lên đó.
Anh cúi xuống hôn tôi.
Đây là lần đầu tiên anh ta hôn tôi.
Cảm xúc xa lạ mà mềm mại, mang theo mang theo hơi thở đặc thù của anh ta.
Lưng tôi theo phản xạ mà cứng đờ, không biết nên làm gì.
Ninh Dịch siết chặt eo tôi, làm tôi gần như kề sát ngực anh ta.
Anh hôn rất lâu, đến nỗi đôi mắt tôi lấp lánh ánh nước, ý thức dần dần mơ hồ.
"Buổi tối đi ăn cơm ở đâu?" Ngoài hành lang truyền tới giọng nói của ai đó.
"Sao cũng được, nhìn thấy người phụ nữ kia là không muốn ăn gì." Là âm thanh của Ninh Hàm, mang theo ác ý giễu cợt, "Nhưng mà bộ dáng sợ hãi của cô ta mỗi lần nhìn thấy tôi, làm tôi thật vui vẻ."
"Ha ha ha, còn không phải sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!