Chương 6: Hình Nhân Trắng

Con Bé ngơ ngác không hiểu gì, trong mắt nó, con mắt của người bình thường, chỉ thấy đây là một cái kiệu bình thường, được bốn người kiệu phu bình thường khiêng đi thôi.

Nó theo hầu cô Ngải từ bé, nhưng không hề biết cô có đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy ma.

Dù không hiểu chuyện gì, nhưng cô Ngải đã nói gì thì nó nghe nấy.

"Này, mau dừng lại! Mấy người không nghe thấy cô tôi nói gì sao?"

Bốn người kiệu phu vẫn cúi đầu không nói gì, chỉ đồng loạt nở một nụ cười quỷ dị.

Một người quay lại, nhanh như cắt đạp cho con Bé một cú khiến nó ngã văng ra xa.

Bốn người kiệu phu hiện nguyên hình là bốn cái hình nhân trắng toát.

Con Bé ôm ngực nhổ ra một ngụm máu, hoảng loạn nhìn cái kiệu bay lướt đi như một con gió.

Nhanh đến nỗi tốc độ người bình thường không thể nào đuổi kịp...

"Cô...! cô ơi..."

Con Bé bò dậy khóc nức nở, biết đuổi không kịp nên nó tức tốc chạy về báo cho cụ Lý.

Về đến nơi, nó tái mét mặt vì lại thấy một cái kiệu đỏ đặt trước cổng nhà.

Bốn người kiệu phu là bốn tên lính của quan huyện, con Bé nhận ra vì hôm trước nó cũng bị giải lên công đường.

"Cô tôi đâu?"

Con Bé lao đến chui vào lục soát cái kiệu, bên trong trống trơn chẳng có ai.

"Con ranh này làm gì đấy? Chúng tao nghe lệnh quan đến rước cô Ngải về!"

Động tĩnh bên ngoài làm cụ Lý với mấy người hầu phải chạy ra xem.

Con Bé quỳ thụp xuống, nước mắt giàn giụa:

"Ông ơi, cô con...! cô con bị ma bắt đi rồi..."

Cái kiệu đến sau này đích thực là kiệu của quan, có ký hiệu dòng họ nhà quan, không như cái kiệu đến trước, vừa cũ vừa bé, bé hơn cái kiệu của quan nhiều.

Bốn tên lính nổi giận quát tháo:

"Chúng mày được lắm, dám bịa chuyện ma quỷ để bịp bợm quan! Đừng vòng vo nữa, mau giao cô Ngải ra đây!"

Cụ Lý ấm ức kêu oan, nhưng đám lính thô lỗ đâu thèm nghe cụ nói.

Chúng cho cụ một cái vả nổ đom đóm mắt rồi hùng hổ xông vào khám nhà.

Cụ Lý vừa cáu vừa sợ vội sai người hầu chia nhau đi tìm cô Ngải.

"Con ăn hại này, mày đi tìm cô về đây ngay cho ông! Tìm không được thì mày cũng cút luôn khỏi cần về nữa!"

Cụ đá con Bé đi như đá một cái bao tải, con Bé sợ muốn tè ra quần nhưng vẫn phải lủi thủi đi, chẳng biết đi đâu tìm vì khi nãy cái kiệu kia đã bay mất hút.

[...]

"Thả tôi xuống! Có ai không...! cứu tôi với..."

Cô Ngải không biết bốn cái hình nhân đã đưa cô đến nơi hang cùng ngõ hẻm nào rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!