"Trời ơi! Cậu Bá Hùng chết rồi! Chết cháy rồi!"
Đeo một đống vàng trên người thế này thì còn ai vào đây nữa?
Cụ Lý đang bực dọc vì vốn đã chuẩn bị kế hoạch đêm qua đi hù ma, cuối cùng chả biết làm sao lại ngủ tít đến sáng.
Đã hỏng mất chuyện kén rể, lại còn tự dưng có người chết trong nhà mình nữa!
Nhìn cái xác đen thui phát khiếp, cụ Lý vừa sợ hãi vừa lo lắng không thôi.
Biết ăn nói làm sao với thằng cha nó, lão Bá Hổ ở làng bên bây giờ?
"Chúng mày đâu, cô Ngải, cô Ngọc đâu rồi?"
"Bẩm cụ, hai cô đang ở trong phòng ạ!"
"Bảo hai cô ở yên trong phòng, ngoài này không có chuyện của đàn bà con gái! Cả bà nữa, đi hết vào trong nhà đi!"
Cụ Lý đuổi bà Hai vào nhà, không nhận ra sắc mặt bà có gì là lạ.
Đêm qua, chính bà Hai thông đồng với cậu Bá Hùng để cậu ta lẻn vào phòng cô Ngải.
Bà trừng mắt cảnh cáo mấy thằng hầu của cậu Bá Hùng, chúng nó mà lắm mồm khai ra thì chết!
"Thằng Nô đâu, mày ra đây ông đánh chết mày!" – Cụ Lý hằm hằm quát.
Đêm qua thằng trời đánh này sao không gọi cụ dậy chứ!
Lúc này mọi người mới chú ý tới hai người nằm sõng soài cách xác cậu Bá Hùng một đoạn.
"Ối thầy Đồ mà, sao lại nằm đây? Chẳng lẽ..."
Cụ Lý tức giận sai người tạt nước cho cả hai tỉnh.
Thằng Nô và thầy Đồ vừa tỉnh liền rúm ró lại với nhau, ai hỏi gì cũng lắc đầu, miệng ú ớ mỗi một câu:
"Ma, ma, có ma...! ma tóc dài..."
Chuyện đến tai cụ Bá Hổ, biết tin thằng con trai duy nhất chết thình lình như vậy, cụ ầm ĩ đem kiện lên quan.
Quan huyện năm nay đã ngoài sáu mươi, mắt hí râu quặp, lại có thói háo sắc.
Nhà cụ Bá Hổ giàu hơn nhà cụ Lý nhiều, lần này cụ Bá Hổ đút cho quan huyện không ít, quan bèn cho lôi hết cả nhà cụ Lý lên công đường.
Cứ ai có mặt ở nhà cụ Lý đêm đó đều bị lôi đi hết.
Quan huyện ngồi bên trên, hai con mắt nhập nhèm nhìn một đám người khóc om sòm kêu oan ở dưới.
Đêm qua bị bà huyện bắt "trả bài", quan đang mệt trong người nên nghe tiếng khóc lóc ỉ ôi, chỉ thấy phiền muốn chết.
Người cuối cùng bước vào, đôi mắt quan huyện đang nhập nhèm lim dim bỗng sáng choang, quan dụi mắt nhìn đi nhìn lại mấy lần.
"Chúng mày làm cái gì đấy, nhẹ cái tay thôi!"
Người vừa bước vào chính là cô Ngải, cô bị đám lính hùng hổ lôi vào công đường.
Quan huyện quát đám lính rồi sai lấy ghế cho cô Ngải ngồi, trước con mắt ghen tức của mẹ con bà Hai.
"Đến thầy u còn phải quỳ, sao nó lại được ngồi chứ! Đúng là cái loại lẳng lơ mà!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!