Trong rừng vốn có rất nhiều vắt, rết và côn trùng hút máu khác nhưng thấy cậu đi đến đâu là chúng đều sợ hãi chạy đến đấy.
Cảnh Dương ngồi dựa vào một gốc cây, xé vạt áo tự băng bó vết thương cho mình, động tác nhanh nhẹn thuần thục bởi công việc này cậu đã quá quen.
Ba vết đâm khủng khiếp trên người, một vào ngực, một vào bả vai, một vào giữa tim, chúng đang từ từ liền lại một cách không thể tin nổi!
Cảnh Dương cười khổ, đó là lý do cậu không thể chết.
Sau trận chiến với âm binh, mây đen dày đặc phủ kín bầu trời lại tan biến, con sói mắt đỏ khổng lồ cũng bỏ đi không hăm doạ dân bản nữa.
Dân bản mon men đi ra ngoài, chẳng ai biết con sói này chỉ là ảo ảnh, một trò bịp bợm của Tôn Túc Tử mà thôi.
Trịnh Uyển chạy xồng xộc về phía ngôi nhà hoang, ả đập cửa ầm ầm gào thét:
"Tôn Túc Tử! Ngươi đã làm gì cậu Cảnh Dương rồi?"
Tôn Túc Tử đang nằm giữa nhà thở hổn hển sau khi bị Cảnh Dương bóp cổ, lúc này lại còn nghe đến cái tên này nữa, hắn tức quá ném ra bên ngoài một lá bùa.
Về cơ bản tác dụng của nó cũng như lá bùa của cô Ngải, dùng để đối phó với những con ma bình thường như ả.
Trịnh Uyển nhìn thấy lá bùa, mặt biến sắc, chưa kịp chạy trốn thì lá bùa đã dính thẳng lên trán ả.
Ả rú lên đau đớn, không cam tâm nhưng vẫn phải quỳ sụp xuống van xin:
"Tha...! tha cho tôi...! đau quá..."
Ả nhìn trước ngó sau, không có ai thì chui tọt vào trong nhà, trông thấy một bãi tan hoang đổ nát, máu me thì vương vãi khắp nơi khiến ngôi nhà toàn một mùi tanh nồng buồn nôn vô cùng.
Lá bùa vẫn dính trên trán, ả đau lắm tức lắm nhưng chỉ dám lí nhí hỏi:
"Cậu ấy đâu? Ông không làm hại cậu ấy chứ?"
"Hại hắn? Tên ôn thần đó chém hết mấy chục âm binh của ta rồi, ngươi còn dám vác mặt đến hỏi ta câu đó à?"
Trịnh Uyển sợ sệt nhét vào tay Tôn Túc Tử một túi tiền:
"Cậu ấy là tướng quân, ông lại dùng mấy tên âm binh để đánh cậu ấy, khác gì lấy trứng chọi đá đâu?"
Lời này vừa dứt, thân thể cứng ngắc như con rối của cô Ngải bỗng khẽ nhúc nhích một cái.
Cậu Cảnh Dương là tướng quân? Cô biết thân thủ cậu tốt nhưng cùng lắm chỉ là một trạng nguyên văn võ song toàn thôi.
Nhờ cái miệng bô bô của Trịnh Uyển, cô bắt đầu hoài nghi về thân phận của cậu.
Trịnh Uyển nhận ra mình lỡ miệng, ả nhìn cô Ngải bằng ánh mắt cảnh giác.
"Nó mất ý thức rồi, không lo."
- Tôn Túc Tử gỡ lá bùa trên trán Trịnh Uyển xuống, tự cao tự đại nói.
"Còn tên ôn thần đó đi đâu ngươi tự tìm đi, ta không rảnh."
Hắn mới bị mất một lúc mấy chục âm binh nên tâm trạng cực tệ.
Trịnh Uyển đứng dậy toan bỏ đi tìm Cảnh Dương, thì ánh mắt lại liếc đến cô Ngải đầy vẻ âm độc.
"Tôn Túc Tử, chẳng hay ông giữ Thị Ngải bên người làm gì? Chỉ là một người sống vô dụng thôi, có ích gì đâu chứ!"
"Nó làm được hơn ngươi nhiều việc đấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!