Cảnh Dương chỉ thẳng vào mặt trưởng làng gằn từng chữ "Nếu hắn chết thì ông cũng đừng hòng sống!" rồi nhảy lên ngựa phóng nước đại đi đâu mất.
Chưa đầy một canh giờ cậu đã quay lại, xách cổ một ông thầy thuốc đem về.
"Tôi...! tôi là thầy thuốc ở trấn trên..."
Thầy thuốc nghĩ lại cảnh tượng hãi hùng vừa mới trải qua, tự dưng một người trai trẻ cưỡi ngựa hùng hổ phóng đến, phi đến đâu dân chúng bỏ chạy tán loạn đến đấy.
Cậu ta xông vào nhà ông, không nói không rằng kề dao vào cổ: "Đi cứu người!"
"Ai da, người này bị thương không nhẹ, gặp phải chuyện gì mà ra nông nổi này..."
"Nói ít thôi."
- Cảnh Dương đứng một bên trừng mắt nhìn, thầy thuốc nín họng không dám nói gì nữa, chuyên tâm chữa trị cho Hoàng Khải.
"Thương thế của cậu ấy phải nằm trên giường ít nhất là một tháng."
Thầy thuốc nói, sợ Cảnh Dương lại kề dao vào cổ mình nữa nên tự nói tiếp luôn: "Cho lão về lấy đồ nghề, ở đây chữa cho cậu ấy được chứ?"
Trưởng làng nào dám từ chối, ông ta cũng muốn chữa cho Hoàng Khải khoẻ lại để cưới chồng cho con gái mình.
Ông ta rón rén hỏi:
"Bẩm ngài, có phải ngài đến tìm một người tên Ngải? Ở đằng kia, ngôi nhà hoang đó chính là nhà của vợ chồng A Lý sinh ra đứa con gái tên Ngải."
Ông ta cúi đầu lén nhếch mép một cái, tên trời đánh này tốt nhất cũng qua đó cho Thần vật chết hắn đi!
Cảnh Dương không nói không rằng cầm kiếm đi về phía ngôi nhà hoang.
Đôi tai cậu hơi rung động, cậu nghe thấy có tiếng bước chân rầm rập của nhiều, rất nhiều người, như thể cả một đoàn binh lính đang hành quân vậy.
"Âm binh..."
Đôi môi Cảnh Dương mấp máy lẩm bẩm hai chữ.
Quả nhiên đúng như dự đoán, tên Tôn Túc Tử này có nuôi âm binh, không những thế còn nuôi số lượng khá lớn.
Cậu cầm chắc thanh kiếm trên tay, bước đi càng nhanh hơn.
Nhưng, khi cậu đi đến trước khoảng sân ngôi nhà hoang, thì những tiếng bước chân rầm rầm kia đã biến mất, cũng chẳng thấy bóng dáng đoàn âm binh nào, chỉ thấy một con sói mắt đỏ khổng lồ ngồi chồm hỗm trước cửa nhà.
Nó hú lên mấy tiếng rồi nhanh như cắt vọt lên phía trước, bất ngờ không vồ Cảnh Dương mà phóng về phía dân bản.
"Á, chạy mau, có con sói ăn thịt người!"
Dân bản sợ hãi chạy tán loạn ngay từ lúc nghe tiếng hú, chui hết lên nhà sàn trốn.
Nó cứ vờn qua vờn lại, đi loanh quanh hết từng nhà trong bản không sót nhà nào.
Một khắc sau khi tất cả dân bản đã chạy hết về nhà đóng cửa im ỉm, trời đang sáng bảnh bỗng dưng tối sầm, mây đen ùn ùn kéo đến.
Không có một hạt mưa nhưng trời cứ tối sầm như thể đang nửa đêm.
Trong ngôi nhà hoang, Tôn Túc Tử đang ngồi trước một cái ban thờ, có đặt mấy chén nước và một bát hương.
Hắn cười nhếch mép rồi đốt hai nén hương, miệng lầm rầm.
Chốc lát hai thân ảnh mờ ảo hiện ra kéo theo một làn hơi lạnh rùng mình, hai âm binh tay cầm kiếm đứng chỉnh tề phục tùng nghe lệnh của Tôn Túc Tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!