Chương 3: Cô Dâu Của Ai

Kệ, nó giàu là được! Cụ không thích cô Ngải nhưng cũng không gả con gái mình cho mấy thằng nghèo kiết xác đâu! Mất hết thể diện của cụ!

Cậu Bá Hùng nghênh ngang bước vào đứng giữa sân nhà cụ Lý, trên người cậu từ cổ cho đến tay chân, chỗ nào cũng phải đeo mấy cái vòng vàng nặng trịch.

Ánh mắt cậu thèm khát nhìn cô Ngải như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Theo sau cậu là bốn thằng hầu khiêng một cái rương to chà bá.

Cái rương hạ xuống, cậu mở ra, bên trong toàn là vàng miếng sáng chói loá cả mắt! Tiếng "ồ" xuýt xoa xung quanh vang lên, cậu Bá Hùng đắc ý khoe khoang:

"Mấy đồng bạc lẻ thôi, các người biết thân biết phận thì tự rút lui đi cho đỡ nhục! Ha ha ha..."

Mấy cậu trai con nhà nghèo thấy vậy thì thất vọng bỏ về, họ nghĩ kén rể là cái cớ thôi! Nhà người ta giàu cưới xin phải môn đăng hộ đối, phen này chắc chắn thằng Bá Hùng cưới được cô Ngải rồi! Tiếc cho cô đẹp như vậy mà hồng nhan bạc phận, cưới phải thằng chồng thối nát...

Loáng cái sân nhà cụ Lý chỉ còn lại vài người: cậu Bá Hùng với mấy thanh niên gia cảnh khá giả khác.

Họ nhìn nhau bằng ánh mắt thù địch rồi chia nhau đi vào các gian nhà dành cho khách.

Nửa đêm.

Mấy chàng trai chờ cả buổi tối không thấy động tĩnh gì, ai nấy đều mệt mỏi ngủ quên mất.

Trong màn đêm đen đặc, một bóng người chầm chậm lò dò từng bước, từng bước tiến sát đến gần một gian nhà nọ.

Gian buồng của cô Ngải.

Mà kẻ nửa đêm định mò vào phòng cô không ai khác chính là cậu Bá Hùng.

Cậu cười bỉ ổi cầm cây đèn dầu dò bước đi, tối nay cậu đã sai mấy thằng hầu đốt hương cho tất cả mọi người ngủ say rồi.

Giữa không gian buổi đêm yên tĩnh, một tiếng "Á!!!" thê thảm vang lên...

Một sức mạnh vô hình khiến cậu Bá Hùng nhăn nhúm mặt mày, thất khiếu chảy máu, cây đèn dầu trên tay đổ lên người cậu.

Cậu Bá Hùng như bị vong nhập, hai tay máy móc giơ lên tự móc hai con mắt đầy máu của mình ra.

Hai con mắt hồi sáng nhìn chòng chọc vào cô Ngải, giờ đã không còn ở trong hốc mắt nữa.

"Nhìn cái gì không nhìn, lại đi nhìn vợ tao!"

Gió đêm thổi lạnh buốt, giọng nói vương trong gió mơ hồ vang lên.

Thân thể cậu Bá Hùng không còn ở trước cửa phòng cô Ngải nữa mà nhúc nhích di chuyển...

Cô Ngải bị trúng mê hương, cô nằm trong phòng mơ màng thiếp đi từ tối.

Cô cảm thấy trong người rất mát mẻ thoải mái, giống như cơn gió đồng phả vào người cô.

Quanh mũi còn vương vấn mùi hoa sen dễ chịu vô cùng.

Nhưng cảm giác dễ chịu kéo dài không bao lâu, cô bị một cái nhéo má làm cho khó chịu nhăn tít chân mày:

"Ngủ ngủ ngủ! Con gái con nứa gì mà vô ý vô tứ, ngửi có tí hương mà lăn ra ngủ như chết!"

"Cô dâu này phải dạy dỗ lại mới được!"

Mê hương làm cho cô Ngải không tài nào mở mắt nổi, nhưng trong tiềm thức cô lại thấy rất yên tâm với giọng nói này.

Từ bé đến giờ chưa có ai nói chuyện với cô bằng giọng điệu giận dỗi xen lẫn cưng chiều như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!