"Ai????"
- Hoàng Khải giật mình, phát hiện cái tay người kia cùng với mùi máu tanh nồng nặc.
"Đại...! đại nhân...! mau chạy đi...! tất cả người của chúng ta đều bị đất vùi kín rồi...! mau đi về bản Tum gọi dân bản đến giúp..."
Hoàng Khải ngây dại nghe tin người của mình không còn ai sống sót, nén đau thương chạy thục mạng về phía bản Tum.
Sau lưng, đất lại sụp thêm một mảng nữa, vùi kín cánh tay thò ra của người kia...!"Sượt" một cái, đống đất sau lưng lở đến chân, Hoàng Khải bị trượt ngã rơi thẳng xuống con suối nơi Seo Ly
- mẹ cô Ngải năm xưa từng bỏ mạng.
Anh vùng dậy bò lên bờ, vừa lên tới nơi đã sững người vì nhìn thấy một đôi chân trắng bệch.
Lúc này trời đã tờ mờ sáng, đã loáng thoáng nhìn rõ cảnh vật hơn.
Đôi chân này là của một cô gái, điều kỳ lạ là trời mưa đất nhão nhoét bẩn thỉu nhưng bàn chân cô ấy rất sạch sẽ, chẳng dính tí bùn đất nào, cứ như là cô ấy không chạm chân vào đất vậy.
Hoàng Khải mở to mắt nhìn từ dưới lên trên, khi ánh mắt nhìn đến khuôn mặt cô gái nọ, anh giật mình hét lên:
"Cô Ngải, cô đây rồi! Cô có sao không? Tôi đưa cô về, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta phải mau đi khỏi đây!"
Anh lo cho cô Ngải một phần vì được Cảnh Dương giao phó, một phần cũng vì tình cảm riêng của mình.
Nếu như không vì Cảnh Dương đến trước, anh nhất định sẽ bày tỏ với cô Ngải, nguyện lo lắng chăm sóc cho cô cả đời.
Hoàng Khải nói nhiều như thế nhưng cô gái này lại chẳng hé răng trả lời một câu, chỉ lắc đầu, ánh mắt buồn rười rượi.
Anh nhìn kĩ lại thì nhận ra cô mặc quần áo của gái bản, khuôn mặt trắng bệch cứ lắc đầu nguầy nguậy suốt, vừa lắc đầu vừa khóc rưng rức, tiếng khóc nghe ai oán văng vẳng khắp rừng núi.
Trời đã sáng rõ, mặt trời dần nhô lên cao, hình bóng cô gái cũng dần dần tan biến.
"Chẳng lẽ là...! ma?"
Hoàng Khải bị suy nghĩ này doạ cho chính mình sợ, không lẽ...! cô Ngải đã chết rồi? Anh chạy băng băng đi vào bản Tum, điên cuồng tìm kiếm mọi ngóc ngách trong bản.
"Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?" – Dân bản Tum hiếu kỳ bu quanh anh, một ông già hỏi anh bằng tiếng Kinh, có vẻ là trưởng làng.
"Tôi...! tôi tìm một cô gái, tên là Ngải!"
Nghe đến một cô gái tên là Ngải, ông già tái mét mặt mày.
Ông nhìn trước ngó sau rất cẩn thận rồi nói nhỏ vào tai Hoàng Khải:
"Nhà nó trốn về xuôi hết rồi, không tìm được đâu! Với lại đừng có tìm nữa, cả nhà nó bị ám đấy!"
Ông già chỉ vào ngôi nhà sàn nằm lẻ loi một góc bên bờ suối:
"Đó chính là nhà vợ chồng A Lý, vợ nó chết rồi, nó đi về xuôi, nó đưa con Ngải đi rồi."
Hoàng Khải bước chân đi về phía ngôi nhà, lập tức dân bản nhao nhao lên ngăn lại:
"Ngươi bị điên à? Nhà đó bỏ hoang gần hai chục năm rồi! Đừng có vào, Thần quở cho đấy! Mười mấy năm nay không ít người nơi khác đi qua đây, hễ người nào không tin Thần mà cả gan đến gần nhà đó, đều bị Thần tức giận vật chết!"
Tôn Túc Tử vốn là một tên đạo sĩ người Hoa, hắn đến bản Tum này từ hai mươi năm trước và được dân bản rất sùng bái, nói gì nghe nấy.
Căn nhà to trên núi chính là dân bản xây cho hắn.
Từ sau cái chết của Seo Ly, hắn nói với dân bản rằng A Lý cưới Seo Ly là trái mệnh trời, chọc giận Thần, Thần mới nổi giận giáng tai hoạ xuống nhà nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!