Sáng hôm sau.
"Vợ thằng A Lý bị ma dìm xuống suối rồi! Chết mất xác rồi!"
Dân bản nhao nhao sợ hãi, từ lúc thầy cúng chết, nào có ai dám bén mảng đến gần con suối đó nữa.
Nay lại có thêm người chết nữa, ai nấy đều tin răm rắp ở đấy có ma.
Lại nói chuyện cha con A Lý.
Con Ngải lớn lên, càng lớn nó càng giống Seo Ly như đúc.
Nó dần biết bò, biết đi, điều kỳ lạ là nó rất hay nhìn chòng chọc vào một góc nhà.
Càng lớn nó càng hoạt bát vui vẻ hẳn lên, giống như bao đứa trẻ khoẻ mạnh bình thường khác.
Thỉnh thoảng nó hay trốn ra bờ suối chỗ mẹ nó chết, đứng lù lù ở đó nhìn chòng chọc xuống dòng nước cứ như bị nhập.
Còn A Lý, hắn cả ngày nửa tỉnh nửa mê, người gầy xọp đi nom như quỷ đói.
Hễ nhắm mắt hắn lại thấy ác mộng, dân bản không ai biết chuyện đêm đó ra sao, nhưng hắn thì rõ mồn một.
Đêm đó, hắn chạy theo Seo Ly ra bờ suối.
Không phải hắn không cứu kịp Seo Ly, mà là hắn chỉ đứng đó trơ mắt nhìn Seo Ly bị xoáy nước điên cuồng cuốn đi mất.
Bởi vì hắn nhìn thấy bên kia bờ suối có một cái bóng đứng lù lù, nam hay nữ, người hay ma không rõ, chỉ thấy một đôi mắt xanh lè ẩn hiện sau mái tóc dài lê thê phủ kín mặt.
Miệng nó không hề mấp máy nói tiếng nào, nhưng A Lý vẫn nghe được một giọng nói không biết từ đâu vọng vào tai:
"Hai mẹ con nó, phải có một đứa chết..."
A Lý mắt đỏ ngầu nhìn vợ bị từng đợt nước nhấn chìm, rồi lại nhìn xuống con Ngải trong tay.
Khuôn mặt nhỏ bé tím tái vì khóc quá nhiều, người nó lạnh ngắt, hơi thở cũng dần yếu ớt hẳn đi.
Một hàng dấu chân người in từ trên bờ đi thẳng xuống suối, A Lý nhìn theo, thấy cái bình sữa mọi ngày Seo Ly vẫn dùng để vắt sữa cho con được đặt ngay ngắn cạnh đó, phủ lá che chắn cẩn thận.
A Lý trào nước mắt, nếu Seo Ly còn sống chắc chắn cũng chọn bảo vệ con mình an toàn.
Còn hắn, giờ phút này hắn lại thấy sợ, hắn sợ lỡ cái bóng kia chọn hắn là người nộp mạng thay cho hai mẹ con thì sao...
Cái bóng bên kia bờ suối thấy vẻ dằn vặt của A Lý thì rất thoả mãn, cất giọng cười khùng khục rợn gáy...
Sau đêm đó, A Lý đêm nào cũng mơ thấy cảnh tượng hãi hùng lúc Seo Ly bị nước cuốn đi.
Hắn sợ đến nỗi phải ôm theo con Ngải chạy về dưới xuôi trốn.
Hắn không dám bỏ nó lại vì sợ Seo Ly sẽ hiện hồn về trách tội.
Mười tám năm trôi qua.
Cô Ngải giờ đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp đảm đang, thanh niên trong vùng tên nào cũng ước lọt được vào mắt xanh của cô.
Mặc cho bị bà Hai với cô Hồng Ngọc
- con gái bà Hai với cụ Lý
- suốt ngày hoạnh hoẹ bắt nạt, có quần áo trang sức gì đẹp đều giành trước, cô Ngải vẫn đẹp đến nỗi người ta phải tặc lưỡi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!