Chương 19: (Vô Đề)

Từ sau hôm đó, đối với con mắt người ngoài nhìn vào, Trịnh Uyển như biến thành một con người khác: ngoan hiền, biết điều hơn.

Người trong phủ từ ghét ả bỗng quý ả thêm vài phần.

Ả càng lúc càng bắt chước cô Ngải: từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện, tính nết.

Càng kỳ lạ hơn là hôm mới vào phủ ả còn chẳng biết làm gì, thế mà giờ công việc nhà cái gì ả cũng làm rất khéo.

Cũng phải, linh hồn trong thân xác Trịnh Uyển vốn là một người hầu gái quen tay hay việc.

"Cậu chủ về rồi!"

Vụ án lần này Cảnh Dương đi biền biệt mười ngày liền mới về.

Vừa đặt chân đến nhà cậu đã lớn tiếng gọi:

"Ngải ơi, tôi về rồi!"

Người trong phủ đều chạy ra đón mà cậu chỉ nhìn có mỗi cô Ngải.

Cậu hết xoa đầu rồi lại quay quay cô Ngải mấy vòng xem cô có bị sứt mẻ miếng nào hay không.

Cô Ngải chóng hết cả mặt, cười hỏi:

"Cậu đi đường có mệt không? Uống ngụm trà nhé!"

Dứt lời, có hai tách trà được hai bàn tay bưng lên trước mặt Cảnh Dương: một của cô Ngải và một của Trịnh Uyển.

Cảnh Dương chẳng cần suy nghĩ chọn ngay trà của cô Ngải, uống một ngụm là khen mười câu.

Trịnh Uyển buồn buồn thu tách trà về nhưng cũng không nói gì.

Nếu là Trịnh Uyển thật thì ả đã nhảy dựng lên như đỉa phải vôi từ lâu.

Cảnh Dương nhìn chằm chằm vào Trịnh Uyển, muốn nói gì đó lại thôi.

Cậu hỏi han từng người, nghe bẩm lại chuyện trong phủ rồi gọi riêng Trịnh Uyển đi vào thư phòng.

"Ngươi muốn làm gì?"

Ả vừa bước vào phòng cậu đã hỏi, không để ả kịp thở một cái.

"Em chỉ muốn ở cạnh cậu! Không phải cậu cũng ghét Trịnh Uyển sao? Em thay cậu xử lý ả luôn!"

Cảnh Dương cười lạnh: "Ngươi độc ác như vậy, vẫn còn nghĩ mình xứng làm thị nữ của ta sao?"

Ả run rẩy không dám hé răng nói thêm câu nào, trên đời này ả không sợ cái gì, chỉ sợ Cảnh Dương, sợ cậu tức giận, không ngó ngàng đến ả.

"Năm xưa kẻ thù tìm đến ta, ngươi thà nhảy xuống hồ sen tự vẫn cũng quyết không chịu đi theo chúng.

Ta cảm kích lòng trung thành của ngươi mới để ngươi vương lại trên dương thế bao nhiêu năm qua, dung túng ngươi trêu chọc phá hoại người dương bao nhiêu lần! Ngươi còn chưa biết giới hạn sao?"

Suốt một trăm năm qua cậu đã bao nhiêu lần mời sư thầy tụng kinh siêu độ cho ả, mỗi lần như vậy ả đều khóc lóc van xin cậu cho ả ở lại cạnh cậu.

Ả kiếm đủ chuyện gây sự với cô Ngải, cậu đều nể tình mà không xử phạt nặng.

"Trong lòng ta, vị trí của Ngải không thể thay thế.

Ngươi còn không biết thân biết phận, thì đừng trách ta tuyệt tình! Cút ra ngoài!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!