"Cô đơn thì cô cút về Trịnh phủ của cô đi!"
Con Bé chạy tới gỡ tay ả ra, che chắn cho cô Ngải.
Nom ả dáng người yểu điệu gió thổi đã ngã, thế mà lực tay lại khoẻ kinh khủng, chủ tớ cô Ngải phải tốn sức ba bò chín trâu mới gỡ được ả ra.
Về đến phòng, cô Ngải càng nghĩ sắc mặt càng tái nhợt: "Bé, dán lá bùa này trước cửa phòng, chốt chặt cửa lại!"
Từ khi biết chuyện ma nữ dám quấy nhiễu cô Ngải, Cảnh Dương đã đi kiếm đâu cho cô một lá bùa để đối phó với ả.
Nếu Trịnh Uyển và ma nữ là một, thì lá bùa này sẽ có tác dụng với ả.
Lúc này Trịnh Uyển đã mon men đi tới, ả cứ đứng ở bậc thềm nép nép sang một bên.
"Ngải ơi, mở cửa cho tôi vào với! Tôi sợ lắm cho tôi ngủ cùng đi!"
"Ả điên này sao mà lì thế nhỉ!"
- Con Bé tức tối toan chạy ra mở cửa mắng cho ả một trận.
"Dừng lại! Không được mở cửa!"
- Cô Ngải tái mặt ngăn nó lại.
Con Bé ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cho đến khi thấy ngoài cửa có tiếng ầm ầm.
Quả nhiên Trịnh Uyển không dám đứng chính diện trước lá bùa, cũng không dám đến gần.
Ả bèn đi lấy đất đá ném ầm ầm vào cánh cửa.
Con Bé lúc này mới biết sợ, qua lớp giấy dán cửa hai người nhìn thấy cái bóng của ả cứ lướt qua lướt lại với tốc độ nhanh kinh khủng.
Đất đá cũng liên hồi được ném tới, ả ném nhiều đá đến nỗi cánh cửa phòng cô Ngải cũng lung lay sắp đổ.
"Cô ơi! Đáng sợ quá! Ả quận chúa này là..."
Con bé sợ phát khóc, "Ả quận chúa này là ma", nó sợ đến nỗi không nói hết nổi câu.
Nguyên nhân gì, tại làm sao một người đang sống sờ sờ chớp mắt cái hoá thành ma, thì nó không biết, nhưng với sức lực ghê gớm quỷ dị này thì không thể nào là con người được!
"Có ai không! Cứu chúng tôi với!"
Hai chủ tớ cô Ngải hét thất thanh nhưng không có ai nghe, gia đinh trong phủ này đều đã bị ma nữ che tai hết.
"Xoẹtttt" một tiếng, một hòn đá bay tới xuyên thủng lớp giấy dán cửa, khuôn mặt Trịnh Uyển hiện lên vô hồn, nụ cười mỉm kéo dài đến tận mang tai.
"Ngải ơi, Ngải dán bùa làm gì vậy? Ngải muốn g. iết tôi à?"
"Cô muốn làm gì? Tôi với cô không thù không oán, Trịnh Uyển với cô cũng không thù không oán, tại sao cô phải g. iết người cướp xác cô ta?"
Gió thổi phần phật làm mái tóc ả ma nữ tung bay loà xoà che gần kín khuôn mặt, nhưng không che nổi đôi mắt xanh lè đầy tàn nhẫn của ả:
"Bởi vì các người đều là hồ ly tinh! Đều là hồ ly tinh cướp mất Ngài của ta!"
Đôi mắt ả từ từ chảy ra hai hàng máu đỏ tươi, ả khóc thảm thiết nghe như tiếng gió hú.
Cô Ngải nhìn vào ánh mắt ả, thấy vừa đáng trách vừa đáng thương.
Cậu Cảnh Dương chưa bao giờ kể với cô nguồn gốc của con ma nữ này, cô rất muốn nghe câu chuyện của nó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!