Chương 16: (Vô Đề)

"Cậu, cậu chủ! Em có chuyện bẩm cậu..."

Cô Ngải vội vã chạy sang phòng bên cạnh, bất ngờ là cửa không khoá làm cô ngã nhào vào trong.

Đập vào mắt cô là cảnh tượng người đàn ông cởi trần đang ngồi tự băng bó cho mình, ngoài vết thương trên lưng, trên người cậu còn có chi chít những vết sẹo khác chồng chéo lên nhau rất đáng sợ.

"Cậu...! cậu bị thương sao..."

Cô Ngải đỏ mặt quay lưng về phía Cảnh Dương, miệng ấp úng hỏi.

Cảnh Dương vừa vặn băng bó xong, khoác áo vào, đứng dậy sải bước đi về phía cô Ngải.

"Vết thương nhỏ thôi, không đáng gì."

Cậu kéo tay cô Ngải đi vào trong, cô Ngải giật nảy người giãy giụa như giẫm phải chậu than.

"Ngải, làm thị nữ của tôi sau này em cũng phải làm mấy việc như thế này, quen dần đi thôi."

Cô Ngải muốn chui xuống đất trốn luôn, nói vậy nghĩa là sau này cô phải gặp cảnh này nhiều nữa sao? Nhìn mặt cậu chủ trông rất là vui vẻ khi trêu chọc cô đấy.

"Dạ em biết rồi.

Nhưng cậu không sao chứ? Vết thương lớn như thế..."

"Không sao, tôi quen rồi."

Cậu thản nhiên nói, cô Ngải nghĩ đến những vết sẹo chi chít trên người cậu, trong lòng bỗng xót xa, rốt cuộc cậu đã trải qua những chuyện gì mà trên người có nhiều vết thương như vậy? Nếu cậu là quan võ quanh năm trên chiến trường thì có thể hiểu, nhưng cậu là trạng nguyên, là quan văn, những vết thương này từ đâu ra chứ?

Cô định mở miệng hỏi, thì Cảnh Dương đã nhanh hơn chuyển chủ đề trước:

"Ngải có việc gì?"

Cô Ngải lúc này mới á khẩu không biết nói sao, đâu phải ai cũng nhìn thấy ma như cô.

Nói rằng trong nhà cậu có ma, lại còn sắp sửa hại một người, liệu cậu có tin? Cô bèn thử thăm dò trước về cái chết của ả ma nữ:

"Đêm qua em có mơ thấy...! một con ma nữ ở trong hồ sen..."

"Nó dám đến tìm em?"

- Cô Ngải chưa nói hết câu sắc mặt Cảnh Dương đã rất khó coi.

"Nó đã nói với em những gì?"

"Nó nói...! nó là thị nữ thân cận của cậu, nói nó chết trong hồ sen...! Cậu, có phải dưới hồ sen có xác của nó không..."

Cô Ngải nói ra khúc mắc trong lòng mấy hôm nay.

Cậu là người cô rất ngưỡng mộ, mấy ngày nay cô cứ luẩn quẩn suy nghĩ cái chết của ma nữ có phải do cậu không.

Cô không muốn tin nhưng ả ma nữ cứ âm hồn bất tán, có vẻ lúc chết ả rất uất hận.

"Nó là một hồn ma chết từ một trăm năm trước rồi, không phải do tôi hại."

Cô Ngải thở phào nhẹ nhõm, cậu đã nói thì cô liền tin.

Cô bèn nói vào chuyện chính:

"Nó còn nói, đêm nay trong phủ này sẽ có một người chết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!